Lạc Lãng cười mỹ lệ dị thường, làm không ít người đang đứng trong cửa hàng nhìn ngây người, cậu gật gật đầu nói: “Vừa lòng, lão đại.” Đối với kẻ dám mơ ước anh em minh, có thể tự mình giải quyết thì không có gì cao hứng hơn.
“Như vậy liền tốt.” Lăng Lan lúc này mới quay đầu, nhìn Triệu Tuấn đã sớm đem người của Tưởng Thiếu Vũ đánh ngất nói, “Chúng ta đi thôi.”
Triệu Tuấn phất phất tay, đầy mặt tiếc nuối nói: “Đánh thật không đã ghiền, lần sau, Lạc Lãng, chúng ta thay đổi đi?”
“Lần sau?” Lạc Lãng tức khắc đen mặt, nha, thằng cha này chẳng lẽ còn muốn cho cậu bị người đùa giỡn sao?
Nhìn Lạc Lãng mặt đen, Triệu Tuấn biết tự mình nói sai, anh chạy nhanh nói, “Anh nói là lần sau, lúc bênh vực kẻ yếu, người lợi hại hãy để anh đánh.” Triệu Tuấn nói xong, lại dùng giọng điệu kiên định lặp lại một lần để biểu đạt tâm linh thuần khiết của mình, “Là bênh vực kẻ yếu!”
Lạc Lãng hừ lạnh một tiếng, tuy rằng không hài lòng lời Triệu Tuấn giải thích nhưng cũng chỉ có thể buông tha. Triệu Tuấn lặng lẽ lau cái trán mồ hôi lạnh, may mắn chính mình qua cừa. Thằng nhóc Lạc Lãng này cái gì cũng tốt, chính là quá để ý những chuyện vụn vặt, hơi nói lung tung một chút là có thể phát điên bất kỳ lúc nào.
Lăng Lan vừa định mang Triệu Tuấn Lạc Lãng rời cửa hàng trang bị thì ngoài cửa đột nhiên lại đi vào mấy người, đi đầu chính là Lý Lan Phong, phía sau còn đi theo hai cô gái.
Lạc Triều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2054464/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.