Kiều Đình hít sâu một hơi, thật sâu mà nhìn thoáng qua Lăng Lan trong sân, thấp giọng nói: “Cậu không nằm mơ, kỹ năng kia ……” Hẳn là tính đi. Kiều Đình không nói ra, anh sợ sau khi nói thì sẽ không thể duy trì bản tính…
Mệnh danh người đó, đó là điều mà tất cả Cơ giáp sư đều muốn đạt được, chỉ là có mấy người có được danh dự này chứ? Nhìn lại lịch sử nhân loại gần ngàn năm, chỉ có 50-60 kỹ thuật là do cơ giáp sư sáng tạo ra, còn lại toàn do quân bộ phát triền…
Lăng Lan may mắn đột phát thực hiện thành công một việc mà vô số người khác không thể thực hiện, cho dù kỹ năng đó không ai có thể thực hiện nhưng cũng làm cho vô số người hâm mộ ghen tị tiếc hận! Trong lòng Kiều Đình không thể ức chế mà nổi lên một tia chua xót, nguyên bản thời đại này thuộc về anh, nhưng biểu hiện của Lăng Lan hôm nay làm sao anh có thể đánh đồng chứ, anh có loại cảm giác, trời sinh Du sao còn sinh Lượng.
Mà giữa sân, chủ trọng tài nhìn đến cơ giáp của Đồng Lý bị Lăng Lan một súng phá huỷ thì sắc mặt đại biến, ông đột nhiên huy cờ hồng tỏ vẻ thi đấu tạm dừng. Tiếp theo, ông liền thao tác cơ giáp nhào tới, kiểm tra tình huống của cơ giáp Đồng Lý.
Lăng Lan ngạc nhiên buông súng ống trong tay, nếu không phải trong nháy mắt lúc bắn cô theo bản năng nâng họng súng lên mấy tấc thì 1 kích vừa rồi chắc chắn sẽ xuyên qua khoang điều khiển của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2054532/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.