Bốn người lại lần nữa đồng thời ra quyền. Hàn Dục hai mắt đỏ đậm mà nhìn chằm chằm cây kéo, hận không thể đem kéo chém đứt: Ai kêu mày ra kéo, ai kêu? Vẻ mặt đáng sợ làm cho người đi qua bị dọa chạy xa ba thước…
“Vận khí quá kém, vận khí quá kém!” Hàn Dục hận nghiến răng nghiến lợi, ba người còn lại đều ra đá, chỉ có một mình hắn ra kéo. Dựa theo quy tắc, hắn trực tiếp thất bại lót đế, trở thành người cuối cùng lên sân khấu. Nói êm tai là áp cuối trận, nhưng vấn đề là 4 người trước ai cũng như lang như hổ, bọn họ sẽ cho hắn có cơ hội xuất chiến sao? Sẽ sao? Sẽ sao? Sẽ sao?? Dùng mông nghĩ cũng biết là không có khả năng.
“Này không tính!” Hàn Dục tức muốn hộc máu mà lật kết quả này, đã thua thảm, hắn cũng không thèm để ý cái gì là phong phạm quân tử nữa.
Đứng ở bên người Hàn Dục, Mục Thiếu Vũ cùng Kiều Đình nhìn hành vi tiểu nhân này của Hàn Dục thì không chút do dự dùng cầm nã thủ đem Hàn Dục quăng đi ra ngoài, nếu thua liền qua một bên đi, lải nhải dài dòng cái gì?
Bọn họ cũng không ngốc như vậy, đã giải quyết được một đối thủ cạnh tranh, còn có thể để hắn làm lại sao?
Đã nắm chắc quyền xuất chiến, Triệu Tuấn thấy thế vui sướng khi người gặp họa mà an ủi nói: “Hàn Dục a, yên tâm, mấy trận tiếp theo anh vẫn có cơ hội mà.” Loại hành vi rắc muối lên vết thương này tức khắc chọc giận Hàn Dục đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2054539/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.