Bạch Hướng Mặc rũ mắt: “Nhưng cái gì tôi cũng không làm được.”Tình huống hiện tại, làm hắn cảm thấy rất là bất lực, đây mới là chuyện làm hắn đau đầu nhất.Trong lòng của Bạch Hướng Mặc cũng hiểu rõ, cách làm của Trương gia cùng những người ở Cục Cảnh Sát đều chỉ là qua loa có lệ.Làm một người không quyền không thế, chỉ có thể bị động mà đi theo bước chân của người khác, Bạch Hướng Mặc không có biện pháp nào để có thể tiếp tục kiên trì đạo đức nghề nghiệp của một người nhân viên tư pháp.“Cậu đã làm rất nhiều rồi.” Tề Minh vỗ vỗ bờ vai của Bạch Hướng Mặc nói lời cổ vũ an ủi.“Nếu không có cậu, công ty bảo hiểm của chúng tôi xém nữa đã mất một số tiền lớn, chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến vấn đề sinh tồn của nhân viên trong công ty.
Ngoài ra ngươi còn cứu mạng chính cậu hoặc một người xui xẻo nào đó.”Vóc dáng của Tề Minh cao hơn hắn nửa cái đầu, Bạch Hướng Mặc phải ngẩng đầu ngưỡng cổ mới có thể nhìn thẳng Tề Minh.“Nếu như tôi đã giúp anh nhiều như vậy, sao anh còn chưa chịu trả giấy nợ lại cho tôi?”Tề Minh nghe hắn nói vậy bị sửng sốt một hồi lâu mới có thể lấy lại tinh thần.“Chuyện kia…… Tôi cũng là có ý tốt a.”Bạch Hướng Mặc tấm tắc.“Dù sao cũng có người tự nguyện bỏ tiền ra, nên tôi đành phải nhận lấy a .”“Đây là có ý gì?”Tề Minh bày ra một cái tư thế mời, Bạch Hướng Mặc cũng không có từ chối liền ngồi vào trên xe.“Trương tiên sinh không hy vọng chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-quoc-phap-y-bach-huong-mac/396738/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.