Một lý do khác khiến cô thích chiếc váy đầm này chính là ống tay áo của nó rất rộng, tiện cho việc cô giấu mấy thứ phòng vệ.
“Vào trong căn phòng kia hả?” Cố Vãn nói xong lập tức đi về phía trước.
Bốn người đàn ông nhìn dáng người yêu kiều tinh tế của cô, đều nóng lòng đuổi theo sau.
Đúng lúc này Cố Vẫn đột ngột xoay người, rắc một nắm bột màu vàng nhạt vào bốn người đàn ông đang xúm lại đây.
Bản thân cô nhanh chóng lùi về phía sau, cùng lúc đó lấy ống tay áo lên che mũi.
“A, cô...cô rắc thứ gì lên chúng tôi vậy?”
“Mê hồn tán!” Cố Vãn nhấn mạnh từng chữ, nhìn bốn người đàn ông lần lượt ngã xuống.
Vừa rồi nếu như Cố Vũ Đình và Mạnh Vân Tích cũng ở lại, cộng thêm bốn người đàn ông này tổng cộng sáu người, chia nhau đứng xung quanh cô thì cho dù cô có rắc thuốc, cũng không thể khiến tất cả bọn họ đều đổ gục cho nên mới chạy trốn.
Nhưng Cố Vũ Đình và Mạnh Vân Tích bỏ đi, bốn người đàn ông này xúm lại một chỗ tiện cho cô ra tay, cô mới có thể hạ gục họ thành công.
Đây là bột thuốc Đông y, Đông y rộng lớn uyên thâm, từ xưa đến nay những loại bột thuốc như thế này vẫn còn tồn tại hoàn toàn không khó để điều chế. Chẳng qua phần lớn mọi người đều sử dụng nó làm việc xấu mà thôi, đến lượt cô lại trở thành vũ khí phòng thân.
Mấy phút sau, thuốc bột trong không khí đã rơi hết xuống đất, lúc này Cố Vãn mới tiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-quoc-phu-nhan-tron-chay-thoi-loan-the/475272/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.