Nghĩ đến đây, Thẩm Tiếu Tiếu ôm chặt Khương Yếm, chỉ là do trời lạnh thôi. Cánh tay Thẩm Tiếu Tiếu bị Khương Yếm lạnh lùng gạt ra, chỉ có thể lẳng lặng lăn ra. Cả căn phòng tràn ngập tiếng động vật bò lổm ngổm, Hà Sấu Ngọc rõ ràng đang tìm kiếm cái đầu bị mất của mình, cô ấy dường như đã mất phương hướng, loạng choạng bò, nhiều lần suýt rơi khỏi cửa sổ. Khương Yếm mở mắt ra nhìn tứ chi vặn vẹo của Hà Sấu Ngọc, cô suy ngẫm một chút, đột nhiên cô di chuyển đầu ngón tay đẩy đồ trang trí đầu giường xuống đất. Bịch! Thẩm Tiếu Tiếu sợ đến mức ngừng thở, sau khi kịp phản ứng, em nhanh chóng lấy ra hai lá bùa hộ mệnh nhét một lá vào tay Khương Yếm. Nhưng cô ấy không hề quay lại như tưởng tượng. Hà Sấu Ngọc đang tự mình bò, khung cảnh đẫm máu kinh hoàng, nhưng lại chỉ có vậy, cô ấy không hề quan tâm đến âm thanh đó. Khương Yếm gọi cô ấy: "Hà Sấu Ngọc." Hà Sấu Ngọc vẫn không có bất kỳ động thái tương tác nào, cô ấy bất động dán chặt vào tủ quần áo. Thẩm Tiếu Tiếu bây giờ đã hiểu. Vào phòng bọn họ chỉ có thi thể của Hà Sấu Ngọc, không có đầu, không có khả năng suy nghĩ, không còn năm giác quan. Tình thế hiện tại của hai người có thể nói là cực kỳ an toàn. Khương Yếm rời khỏi giường đi đến chỗ Hà Sấu Ngọc. Cô cẩn thận xem xét vết thương của cô ấy. Thẩm Tiếu Tiếu thò đầu tới: "Chị có định giúp cô ấy tìm đầu không?" Lý do khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-ghet-co-ta-lai-ra-ve-nua-roi/2971006/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.