Sau khi đọc qua ba lựa chọn, Ngu Nhân Vãn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Câu trả lời lần này hẳn là đã rõ, lựa chọn số 3. Bởi vì cả hai "lựa chọn số 1" và "lựa chọn số 2" là điều cấm kỵ. Từ xưa, các đoàn kịch đã có một quy tắc bất thành văn, đó là chỉ cần bạn bước lên sân khấu, dù không có ai nghe đi chăng nữa cũng phải hoàn thành nó, vở kịch không thể bị gián đoạn. Dù là cổ vũ hay là hát tiếp thì đều sẽ làm gián đoạn nhịp điệu của đối phương, hiện tại lời hát vẫn chưa đến điểm cao trào, câu tiếp theo hoàn toàn không thích hợp để khen ngợi, mà việc giành lời đối phương tự hát tiếp câu sau thì còn bất lịch sự hơn. Đối phương đang hát rất hay, nếu hát tiếp mà hát kém, không những làm gián đoạn màn trình diễn của đối phương, mà còn phạm phải điều cấm kỵ nhất, rồi còn bảo mình muốn tham gia rạp hát, sao đối phương có thể đồng ý được? Địa vị của đào kép ở thời loạn rất thấp, xếp thứ bảy trong hạ cửu lưu, còn chẳng bằng kỹ nữ thanh lâu, thứ họ muốn nhất là sự tôn trọng. *Hạ cửu lưu: Một trong ba tầng lớp các ngành nghề xã hội phong kiến (Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu, hạ cửu lưu),gồm: Một là thầy pháp, thầy phù thủy; hai là kỹ nữ; ba là thầy mo; bốn là phu canh; năm là nghề cạo đầu; sáu là thổi nhạc; bảy là đào kép; tám là ăn mày, chín là bán kẹo (người làm tò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-ghet-co-ta-lai-ra-ve-nua-roi/2971186/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.