“Vô luận như thế nào, Lý Nhiễm Cầu ta bội phục ngươi!”
Đêm xuống, Thế tử cùng tử sĩ ở trong lều thảo luận đường đi. Bên ngoài Lý Nhiễm Cầu đang khom lưng đốt lửa chợt quay sang Tô Tử nói.
“Nhưng chắc ngươi cũng thấy, vì ngươi bị thương, tiến trình của mọi người cũng bị liên lụy…”
Tô Tử gật đầu, thò tay lấy trong áo mảnh vải đã đỏ sẫm từ lúc nào, lại xé một miếng áo khác. Bây giờ cầm máu cũng để làm gì đâu, đã đến nước này thì chỉ mong không bị ai phát hiện.
Thiếu niên mệt mỏi rã rời, mi mắt rũ xuống chẳng còn sức mở lên: “Việc ngày mai… Nếu tiểu nhân còn sức để đi, vẫn phải cầu Lý tướng quân dàn xếp một lần. Rừng núi hoang vắng, dù không thể có quan tài cũng muốn tìm một chỗ khuất nẻo mà nằm xuống. Tiểu nhân không cha không mẹ, có lẽ sẽ chẳng ai đến tế bái đâu. Trước khi thành dã quỷ cũng muốn nhìn Thế tử một lần cho kỹ, mai này vĩnh viễn ở lại nơi đây, cũng còn cái để mà hoài niệm.”
Lý Nhiễm Cầu thân là võ tướng, vậy mà nghe hắn nói cũng có chút nao lòng, thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt, thoáng gật đầu một cái. Tô Tử khẽ cười cảm tạ. Lửa khêu lên, đám người quần tụ dùng bữa tối. Tô Tử như mọi bận lẻn ra một nơi bí mật gần đó, móc gói thịt hươu từ trong người ra chậm rãi nhai. Thịt hươu mới có mấy ngày, đã mốc thành xanh cả.
*
Trời chẳng toại lòng người, ngày hôm sau nắng vừa ló rạng, Tô Tử lên cơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-bat-kham-tien/565715/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.