Ba người cưỡi ngựa chạy trước, thanh mã vẫn ương ngạnh đuổi theo sau. Trước mặt lúc này là ngã ba đường, vốn phải rẽ về phía Đông, công tử Hàm lại cho ngựa ngoặt sang hướng Tây. Được hơn mười trượng, thanh mã từ phía sau đuổi kịp, công tử Hàm cùng Lý Nhiễm Cầu ghìm cương xuống ngựa, thanh mã hiểu ý nằm phục xuống. Tô Tử đứng cạnh người nọ đã mơ hồ cảm thấy dụng ý của y.
Công tử Hàm đưa tay về phía Lý Nhiễm Cầu: “Kiếm!”
Lý Nhiễm Cầu giật mình bừng tỉnh: “Thế tử, việc này hãy để thuộc hạ…”
Y lắc đầu, lặp lại y nguyên: “Kiếm!”
Lý tướng quân không còn cách nào khác, bất đắc dĩ tháo kiếm dâng lên. Công tử Hàm cầm trường kiếm trên tay, khom người ôn nhu vuốt ve thanh mã, lại kề tai thì thào mấy lời nhỏ nhẹ. Rồi đột ngột ánh bạc lóe lên, một kiếm chém xuống, máu đỏ ồng ộc tuôn trào. Ba người khẽ dịch ra xa, ánh mắt nam tử hòa vào tịch dương Tây hạ, lặng lẽ rơi trên mình con vật đang cố hớp ngụm không khí cuối cùng.
Tiếng hí của thanh mã hiểm dị và mơ hồ, sặc trong bong bóng máu.
Con vật dần dần thôi giãy dụa.
Một lát sau, thanh mã đã nằm yên.
Mùi máu tanh nồng theo gió phả vào da, Tô Tử rùng mình lấy tay bịt mũi. Trời về chiều ráng tà như lửa. Trước mặt máu ngựa còn ấm đỏ, sau lưng rừng núi đã hoang lương.
*
Quán trọ nằm giữa vùng cỏ lá hoang vu chỉ độc một gian nhà lớn, phía trước treo bảng hiệu, phía sau đặt thêm một chuồng ngựa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-bat-kham-tien/565718/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.