Như cảm nhận được nỗi sợ hãi của hai người trong linh đường, khoảnh khắc tiếp theo, một khuôn mặt xuất hiện trước mặt họ.
Ngô Hữu Tài đội khăn vuông lụa mới, mặc áo tế mới may màu xanh lá tròng cổ thêu nguyên bảo, khuôn mặt được trang điểm đỏ đỏ trắng trắng, nhìn hai người họ, u ám mở miệng.
"Hồ…"
Một tiếng kêu thất thanh vang vọng trên không trung nhà họ Ngô.
"Ma, có ma!"
Hữu Tài đội mồ sống dậy rồi--
...
Tin Ngô Hữu Tài c.h.ế.t đi sống lại truyền đến Nhân Tâm y quán khi Đỗ Trường Khanh đang quét sân nhỏ, đêm qua bọn lính tuần làm loạn y quán thành một mớ hỗn độn, họ phải tự dọn dẹp.
A Thành đứng trước mặt hắn, phấn khích đến hai mắt sáng rực, luống cuống khua tay múa chân với Đỗ Trường Khanh.
...nghe nói Ngưu Đầu Mã Diện bắt hồn phách của Ngô đại ca, quỷ tốt mặt xanh nanh vuốt túm cổ kéo huynh ấy xuống địa phủ, Thập phương Diêm Vương bảo phán quan mang hồ sơ tới, vừa mở trống thẩm án, phát hiện Ngô đại ca cả đời trung hậu, cần mẫn học hành, hiếu đễ làm đầu, chưa từng làm một việc xấu nào. Hóa ra là dương thọ chưa hết, nhầm vào điện Diêm Vương, nên sai tiểu quỷ đưa huynh ấy về.
Đỗ Trường Khanh nghe mà nhíu mày: "Lời này là do chính Ngô Hữu Tài nói?"
A Thành gật đầu lia lịa: "Còn không phải sao? Thấy không, Diêm Vương nơi âm ti quả thật phân biệt thiện ác rõ ràng, không oan uổng một người tốt! Hiện giờ chỉ vì chuyện này, hương khói ở miếu Thành hoàng cũng đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-hoa-tieu/2758734/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.