Âm thanh tuy không lớn, nhưng tu vi của các vị đang ngồi vô cùng lợi hại, giác quan người nào cũng nhạy bén, tất cả đều nghe thấy được.
Sở Tri Thị nói: “Nhị sư huynh, hình như đồ đệ của huynh đã tỉnh.”
Tạ Tri Vi gật gật đầu, trong mắt lộ ra mấy phần quan tâm từ ái.
Ha ha, chắc là giả vờ không nổi nữa rồi.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc Tạ Tri Vi cũng đồng ý xuống núi, tâm trạng Nhan Tri Phi không tệ, liền hỏi Mục Hạc: “Ngươi đã bái nhập Đạo Tông của chúng ta, lại được Tri Vi thu nhận, nên báo ra họ tên.”
Lúc này Mục Hạc mới ý thức được, hiện tại Tạ Tri Vi ngay cả tên hắn gọi là gì cũng không biết đã quyết định thu hắn làm đồ đệ, lại còn là loại có một không hai, lập tức càng thêm cảm động.
Hắn đỏ mắt, quỳ trên mặt đất, nức nở nói: “Đệ tử tên Mục Hạc. Bởi vì phụ thân mất sớm, do một tay mẫu thân nuôi lớn. Đệ tử đến Đạo Tông tu luyện là nguyện vọng suốt đời của mẫu thân, hôm nay rốt cuộc đã đạt thành. Đa tạ sư tôn, đa tạ các vị sư thúc sư bá.”
Mục Hạc nằm ở trên mặt đất hết bái rồi lại bái, bộ dáng than thở khóc lóc khiến cho mọi người đều sinh lòng đồng tình.
Bao gồm cả Tạ Tri Vi.
Trong nguyên tác có viết, sau khi Mục Hạc bị Tạ Tri Vi gửi gắm cho Bạch Kiến Trứ, bởi vì Bạch Kiến Trứ và Bạch Dự nhìn ra ngọc bài của hắn có lai lịch không tầm thường, bề ngoài đối xử với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-thuong-vi-su-chet-qua-som/883830/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.