Để đi trước một bước điều tra “tình hình địch”, Tạ Tri Vi cố ý dậy thật sớm. Ai ngờ Mục Hạc còn thức sớm hơn cả hắn, đang cùng mấy tên tiểu đạo đồng đào măng trong rừng trúc.
Lúc này sương mù còn dày, sắc trời còn sớm, mấy tên tiểu đồng đào không được bao nhiêu, mà giỏ tre bên người Mục Hạc đã sắp đầy. Sau khi trãi qua hàng loạt chuyện như đói khát, té xỉu cùng với rơi xuống nước, hắn thế mà vẫn còn sinh khí dồi dào y như cũ.
Nam chính ngươi là thứ hàng gì đây!
Tạ Tri Vi vốn định thức sớm rồi giả vờ luyện kiếm một chút, đợi tới lúc nam chính buồn ngủ nhập nhèm vừa xuất hiện, thân thiết hỏi một câu: “Ngủ ngon giấc không?” Nhất định sẽ lưu lại trong lòng hắn hình tượng một vị ân sư vừa từ ái vừa cường đại.
Tuy rằng Tạ Tri Vi không có ý định đi theo nguyên cốt truyện, để Mục Hạc nhớ mãi tới hắn sau khi hắn chết đi. Nhưng hắn nhất định phải để nam chính nhớ kỹ những chiếu cố lúc này, tránh cho ngày sau nam chính có hắc hóa, ít nhất sẽ không lấy hắn ra khai đao.
Dù sao chiếu theo tính nết của nam chính, cuối cùng thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, ngay cả Đạm Đài Mộng cũng nhịn không được mà rời bỏ hắn, ai cũng không bảo đảm hắn có thể trở mặt không nhận Tạ Tri Vi hay không.
Mục Hạc vừa thấy Tạ Tri Vi, lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn nói: “Sư tôn, chào buổi sáng.”
Đang khi nói chuyện, mồ hôi trên trán hắn lăn xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-thuong-vi-su-chet-qua-som/883837/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.