“Còn đau không?” Mục Hạc lại cười hỏi.
Bạch Kiến Trứ trợn trừng đôi mắt: “Ngươi sẽ chết không được tử tế!” Tròng mắt hắn đỏ tươi, gương mặt bởi vì khô nứt mà tạo thành đường vân, bên trong tràn đầy vết máu tựa như ác quỷ vô cùng đáng sợ.
Phối hợp với câu gào thét thảm thiết kia càng thêm rợn người.
Mục Hạc làm như không nghe thấy, vẫn mang theo ý cười thánh thiện thuần khiết như cũ, lấy một vật từ trong tay áo ra, “Ngươi cho rằng, đây là cái gì?”
Tạ Tri Vi nghĩ thầm, chẳng lẽ là độc dược gì đó, muốn tiễn họ Bạch đi nhanh gọn, không thể nào?
Bạch Kiến Trứ cũng nghĩ như vậy, gắng sức cười lạnh nói: “Có thể…… là thứ gì tốt chứ, ngươi…… ác độc như vậy……”
“Sai rồi.” Ngón tay Mục Hạc khẽ vuốt thân bình, máu trên tay hắn dính lên lớp sứ men xanh, lộ ra một cảm giác quỷ dị nói không nên lời, “Đây chính là mật của trăm loài hoa hái trong ngự hoa viên của thiên tử, bao nhiêu người đến chết cũng không có phúc hưởng thụ.”
“Ngươi…… Muốn làm gì?”
“Thu đến khí trời trở lạnh, lũ kiến trên mặt đất không có chỗ kiếm ăn, thật là đáng thương.” Mục Hạc nhẹ nhàng mở nút bình ra, “Lúc này để bọn chúng nếm chút thức ăn mặn, cũng coi như làm việc thiện tích đức đi.”
Tạ Tri Vi không khỏi nổi da gà toàn thân.
Cho dù cái kiều đoạn này chính là tình tiết nguyên nước nguyên vị trong tiểu thuyết, nhưng hiện tại một bên đào mộ của Tạ Tri Vi hắn một bên làm như vậy, luôn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-thuong-vi-su-chet-qua-som/884024/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.