Không thể cùng nhau đi suốt cuộc đời, nhưng trong cuộc hành trình dài vô tận, vội vã đến và đi trên một bến đỗ,
bất kể có ở lại bao lâu, cũng không thể giữ chuyến xe ở lại mãi.
Việc đầu tiên sau khi về nhà cuối tuần là long trọng triệu tập ba mẹ đến bàn ăn, chững chạc đàng hoàng nói: “Con có chuyện muốn tuyên bố.”.
Mẹ chẳng mảy may đến chuyện này, bà đang đan áo len, thỉnh thoảng khoa tay múa chân lên người ba, bà biết thói quen ầm ĩ là cá tính của tôi nên hoàn toàn coi thường sự tồn tại của tôi.
Tôi hổn hển hét lớn, “Ba mẹ rốt cuộc có nghe con nói không đấy?”. Không nghe về sau đừng hối hận.
Vẫn là ba nể tình, ông lặng lẽ mỉm cười, “Con gái ngoan, có chuyện gì vậy?”.
Tôi làm bộ vẩy tay thần bí, ba mẹ hồ nghi tiến sát vào, tôi lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng, cẩn thận nói, “Con có bạn trai.”.
Ba mẹ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.
Căn phòng yên tĩnh.
Sau một lúc, mẹ phá tan không khí im lặng, bà cẩn thận dè dặt hỏi, “Là Lâm Sâm à?”.
Nói thật, tôi xúc động muốn va vào tường, tại trong mắt mẹ tôi, ngoài Lâm Sâm ra cả cuộc đời này tôi không gả cho ai được. Tôi bực tức không nói, ba sau một lúc im lặng cũng đã mở miệng. “Là bạn học đại học?”.
Tôi thân mật ôm chầm cổ ba, cười cười nói nói. “Vẫn là ba thông minh nhất.”.
“Đừng nói năng ngọt xớt, con ngồi đàng hoàng cho ba”. Ba chỉ vào ghế ngồi bên cạnh.
“Dạ.” Tôi nhíu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-tiec-khong-phai-anh/375487/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.