Dư Lạc bình tĩnh hơn so với những người cùng tuổi, nhưng lúc này cũng không khỏi hoảng sợ. Cô muốn ngăn cản nhưng lại bị hất ngã xuống đất, đầu gối bị trầy xước.
Cô ngước lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Lộ Tinh Lâm qua khe hở giữa đám đông.
“Lộ Tinh Lâm.”
Cô đỏ hoe mắt, sợ Lộ Tinh Lâm sẽ xả ra chuyện, giọng nói mang theo nức nở: “Lộ... Lộ Tinh Lâm... chạy đi...”
Tại sao anh lại vì cô mà ra mặt, tại sao phải lao tới..... rõ ràng cô không phản ứng là được rồi, tại sao anh lại đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm như vậy?
Tiếng chai vỡ và tiếng kêu đau đớn vang lên, nhưng không ai trong đám đông dám tiến lại gần. Dư Lạc đứng dậy mấy lần muốn ngăn cản, nhưng đều bị đẩy ngã.
Cú ngã cuối cùng lực đạo quá mạnh khiến cô ngồi bệt xuống đất, trẹo chân, không thể đứng dậy được.
Thế giới bỗng chốc tối sầm lại.
Tay Dư Lạc run rẩy, gắng sức muốn đứng dậy, mắt vẫn dõi theo Lộ Tinh Lâm, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng anh, mờ mờ lại xa xăm.
Anh đang cố gắng thoát ra, đang chiến đấu vì cô.
Dư Lạc thậm chí đã quên gọi cảnh sát, chỉ nhớ rằng trước khi cảnh sát đến, con d.a.o của tên côn đồ đã đ.â.m vào vai Lộ Tinh Lâm.
Tiếng d.a.o rơi xuống đất vang lên, nhưng cô không nghe thấy rõ nữa.
Chỉ còn lại một màu đỏ thẫm trong tầm mắt...
Sau khi cảnh sát đến, họ bắt giữ đám côn đồ, thấy Lộ Tinh Lâm bị thương nên lập tức đưa anh lên xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dang-yeu-them-mot-chut-to-bi-phu-phu-tu/1103184/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.