Sự xuất hiện bất ngờ của Tư Vi không khiến Y Tiêu vui mừng mà còn dồn cô vào tuyệt vọng.
“A Vi, thật ra chị không nên đến đây!”
Đây vốn là chuyện riêng của Y Tiêu, cửu tử nhất sinh cũng được, một đi không trở về cũng được, một mình cô gánh chịu là được, nhưng lỡ như người thân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô có chết cũng không yên lòng.
“Chị không nên đến đây, còn em thì nên đến sao?”
Tư Vi vừa nói vừa lôi một thứ từ thắt lưng ném vào đám đông, “Chị cũng không thể bỏ qua cơ hội nổi tiếng sau trận chiến này được. Gã Trần Kính Hiên này thực sự không phải dân kinh doanh, dựa vào danh tiếng của em lại có thể ra giá một cánh tay chỉ có 50 vạn, thật là xấu hổ bên nhà ngoại quá đi!”
Vật đó trượt dài trên sàn và phát ra tiếng kêu lục cục, nhìn từ bên ngoài nó giống như một chai rượu bình thường. Y Tiêu nghe thấy động tác này lập tức thay đổi sắc mặt, cô đã theo Tư Vi lên cây trộm trứng, xuống biển bắt cá khi còn nhỏ nên tuyệt đối không xa lạ gì với món đồ này. Tuy nó không nằm trong danh mục vũ khí, nhưng trước giờ đều được hai người gọi là ‘món phải có cho chuyến du lịch về quê gϊếŧ người cướp của’, có thể thấy lực sát thương của nó không tầm thường.
Quả nhiên chưa kịp tránh thì Tư Vi đã quăng cái chai đi, Y Tiêu bị bạo tạc suýt nôn ra máu, cô xoa xoa bộ ngực đau âm ĩ của mình, ngay lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-cap-trai-tim/1519469/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.