🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lan Khanh lúng túng nói ra một câu như thế.

 

“À, có chút chút”.

 

TBC

Phương Uyển Chi cũng đáp lời, sau đó bốn mắt nhìn nhau rồi cứng đờ bỏ về vị trí của mỗi người, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mặt lại phiếm hồng.

 

Sang ngày thứ hai Lan Khanh đã có bà tử chuyên đưa cơm.

 

Hình như hắn không thích dùng nha hoàn, nếu không phải Bì Bì ở bên thì là bà tử. Giường chiếu hắn tự gấp cũng không thẳng thớm, giờ không thèm xếp chăn nữa, cả giường lộn xộn rối tung, nhìn cực kì buồn cười.

 

Lan Khanh nếu muốn nuôi mèo, Phương Uyển Chi thấy đây đúng là chuyện cực kì hoang đường.

 

Nhưng hắn lại thực lòng muốn nuôi, hơn nữa còn hầu hạ như đại gia chính hiệu.

 

Trong túp lều sực nức mùi cá, meo meo đại chân ngay cả ngủ cũng phải ở trong cái ổ bằng ván ghép thượng hạng, giỏ xách cũng là vật liệu từ Tô Châu, vô cùng mềm mại. Đáng tiếc là theo phong cách của Lan Khanh, phô trương nhưng lại không chỉnh tề.

 

Từ sau khi con mèo nhỏ vào đây, Lan Khanh đặt cho nó tên là Vương Thủ Tài, rất phù hợp với phong cách trước sau như một của hắn.

 

Chỉ là vì sao lại họ Vương, Phương Uyển Chi vẫn không lý giải được.

 

Cách hắn đối xử với Vương Thủ Tài như là nuôi con trai vậy, nàng vẫn nghĩ hắn sẽ đặt cho nó họ Lan.

 

Hơn nữa, mèo lang thang trên đời này nhiều như vậy, Lan Khanh còn không muốn thương cảm, sao lại có tình yêu chung thủy với một con mèo như thế.

 

Vương Thủ Tài gần đây mới nguyện ý để cho Lan Khanh ôm, thế nên tâm tình hắn có vẻ rất tốt, cũng bằng lòng chia sẻ với Phương Uyển Chi. Hắn ngồi xuống mép giường, kéo ngăn kéo, lấy ra một con cọp nhỏ bằng cỡ bàn tay bằng vải bố.

 

“Cô nhìn xem, Vương Thủ Tài giống nó không?”

 

Nói thật, tay nghề không phải là tốt, nhìn cũng biết, người làm ra con cọp này nữ công cũng khá gà mờ, không giỏi bằng Phương Uyển Chi.

 

Vải màu xám trắng, quả nhiên có phần giống với Vương Thủ Tài, nhất là màu xám trên mặt kia, vị trí cũng giống nhau như đúc. Chỉ là sao đang liền đang lành lại may một con cọp giống như mèo vậy, cũng có gì phải mang ra tán dương đâu.

 

Vải dệt đã cũ, nguyên liệu cũng rất bình thường, nơi đầu hổ màu sắc hơi sẫm đi, có vẻ đã được vuốt ve rất nhiều năm.

 

Phương Uyển Chi nhìn con cọp của Lan Khanh một hồi, thứ này rất có thể là vật yêu thích bên gối của hắn, tối nào cũng ôm ngủ cũng nên.

 

Trong lòng nàng lại càng nghi vấn, hắn hai bảy tuổi thật à, sao mặt mày lại ngơ như thế. Đúng là hù dọa nàng mà.

 

Lan Khanh chỉ chữ vương trên đầu con hổ, nói: “Vương Đại Tráng họ Vương, Vương Thủ Tài giống như đệ đệ của nó vậy, đương nhiên cũng phải họ Vương rồi”.

 

Phương Uyển Chi ấp úng nhìn Vương Đại Tráng trước mặt, nhìn cách nào cũng không biết đây là mèo hay hổ.

 

“Tên này là do ngài đặt sao?”

 

Bì BÌ mới phải gọi là Đại Tráng.

 

Lan Khanh cúi đầu vuốt ve sống lưng của Vương Đại Tráng.

 

“Là nương ta đặt, bà nói con cọp này đặt tên như vậy mới nghe văn vẻ”.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.