Thanh Trúc bên cạnh liên tục ho khan vài tiếng, nàng cười quay đầu nhìn nha hoàn kia một cái, chọc chọc vào cổ nàng hỏi: “Ho gà à?”
Nàng làm theo những điều Phương Chính dặn, không có nghĩa là nàng đồng tình với ông, cũng không có nghĩa là phải coi sắc mặt một nha đầu bò lên giường chủ tử.
Sắc mặt Thanh Trúc trở nên khó coi, Phương Uyển Chi cũng không tốt hơn là bao.
Có một số việc không như nàng mong muốn, nhưng nàng muốn sống, thì phải trả cho Phương phủ, trả miếng cơm kia cho cha nàng.
Liên Dụ là tinh trong đám người, không cần nói gì, chỉ nhìn bát sứ trong tay nàng là hiểu rõ.
TBC
Hắn ôm Vương Thủ Tài ngồi dậy: “Cha cô bảo cô đưa tới.”
Không phải là câu hỏi.
“A “.
Phương Uyển Chi cầm chén sứ đi về phía trước hai bước, đến gần bên cạnh Lan Khanh, trên mặt bày ra dáng vẻ tươi cười nịnh bợ.
“Thỉnh an Liên đại nhân, vài ngày trước tiểu nữ không biết thân phận của ngài, nên đã nói lời mạo phạm, trong lòng thực sự rất băn khoăn, ngài kiến thức rộng, có thể bỏ qua cho nha đầu không biết lễ nghi, đừng chấp nhất với ta nhé. Chút lễ vật này là gia phụ cố ý bảo ta mang tới bồi tội, biểu lộ chút kính ý, mong ngài nhận cho”.
Những lời này trên đường đi nàng đã luyện vô số lần, cực kì nhuần nhuyễn, nhưng khi nói ra, nàng vẫn thấy trong lòng không thoải mái, thực sự rất không thoải mái.
Phương Uyển Chi thấy Lan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-chan-thuong-kinh-trieu-linh-nhi/1446746/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.