Thanh Trúc bên cạnh liên tục ho khan vài tiếng, nàng cười quay đầu nhìn nha hoàn kia một cái, chọc chọc vào cổ nàng hỏi: “Ho gà à?”
Nàng làm theo những điều Phương Chính dặn, không có nghĩa là nàng đồng tình với ông, cũng không có nghĩa là phải coi sắc mặt một nha đầu bò lên giường chủ tử.
Sắc mặt Thanh Trúc trở nên khó coi, Phương Uyển Chi cũng không tốt hơn là bao.
Có một số việc không như nàng mong muốn, nhưng nàng muốn sống, thì phải trả cho Phương phủ, trả miếng cơm kia cho cha nàng.
Liên Dụ là tinh trong đám người, không cần nói gì, chỉ nhìn bát sứ trong tay nàng là hiểu rõ.
TBC
Hắn ôm Vương Thủ Tài ngồi dậy: “Cha cô bảo cô đưa tới.”
Không phải là câu hỏi.
“A “.
Phương Uyển Chi cầm chén sứ đi về phía trước hai bước, đến gần bên cạnh Lan Khanh, trên mặt bày ra dáng vẻ tươi cười nịnh bợ.
“Thỉnh an Liên đại nhân, vài ngày trước tiểu nữ không biết thân phận của ngài, nên đã nói lời mạo phạm, trong lòng thực sự rất băn khoăn, ngài kiến thức rộng, có thể bỏ qua cho nha đầu không biết lễ nghi, đừng chấp nhất với ta nhé. Chút lễ vật này là gia phụ cố ý bảo ta mang tới bồi tội, biểu lộ chút kính ý, mong ngài nhận cho”.
Những lời này trên đường đi nàng đã luyện vô số lần, cực kì nhuần nhuyễn, nhưng khi nói ra, nàng vẫn thấy trong lòng không thoải mái, thực sự rất không thoải mái.
Phương Uyển Chi thấy Lan Khanh nhíu mi, không nói lấy, cũng không từ chối, cứ để nàng bưng như vậy, lặng lặng quan sát nàng như nô tài.
Vẻ mặt ấy không có chút giận vui, có lẽ có trào phúng, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
“Giữ lại nuôi mèo đi”.
Hắn cong khóe miệng lên, lúc đi qua người nàng, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn đến.
Sau khi vẽ tranh hai người đều không nói thêm gì nữa. Lan Khanh không nói, Phương Uyển Chi cũng không biết nên tán gẫu với quan lớn triều đình cái gì. Bát quái ở Vạn Lại thôn đã nói xong, nàng nghĩ hắn cũng không muốn nghe, nàng cũng không có gan nói tiếp.
Nàng phải thừa nhận, cho dù mình không tim không phổi, nhưng từ sau khi biết thân phận Lan Khanh như thế, nàng cũng không thế qua lại bình thường, không biết lớn nhỏ như trước kia nữa rồi.Sau hôm đó, khi xe Ngọc trần phụng uyển đến đón Phương Uyển Chi, Phương Chính lại bảo nàng mang rất nhiều đồ cổ, giá trị xa xỉ, vô cùng quý báu sang trọng, chồng chất dưới mái hiên của căn nhà tranh, bị giói xuân thổi
Liên Dụ treo một tấm rèm lên giữa hắn và Phương Uyển Chi, giữa đó lại đ.â.m hai lỗ thủng, ánh mắt nhìn nàng cũng càng ngày càng ít. Cái trâm kia, cũng đổi thành ngọc quan thường dùng.
Bì Bì nói: “Phương đại cô nương đừng đưa đồ tới nữa, gia nhà chúng ta không thích đâu.”
Thực ra hắn muốn nói là, Liên Dụ không thích nàng trưng khuôn mặt nịnh nọt như thế.
Mỗi lúc Phương Uyển Chi đến sẽ nói: “Thỉnh an các lão, đây là bình sứ gia phụ cố ý bảo ta đưa tới”. Vân vân. Những việc hay lời nói như thế, Liên Dụ nghe qua quá nhiều. Nhiều quá lại sinh chán ghét, còn không êm tai bằng tiếng hét của tức phụ nhà Trương Tiểu nhị đầu thôn khi bị heo cắn nữa.
Hắn có thể nhìn ra được, Phương Uyển Chi khác với cha của nàng, nhưng nàng không nói, hắn cũng sẽ không hỏi, dù sao mỗi người đều có một cách sống, nàng thấy đó là cách sống của mình, thì tùy vậy, không cần phải chán ghét nàng.
Liên các lão cực kì thích tự kiểm điểm, nhưng vận dụng lên thực tế lại không nhiều. Ví dụ như hắn tự nói, thanh danh của mình rất tệ, từ nay phải làm quan tốt. Nhưng lúc có chuyện, hắn lại không ngại tự đổ nước bận lên người mình. Cũng giống như chuyện của Phương Uyển Chi, trong lòng hắn hiểu nàng, cũng biết mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng vẫn bực bội với nàng.
Vương Thủ Tài vẫn khốn khiếp như trước, lúc tỉnh ngủ sẽ lại vươn móng lên cào bốn bức tường. Giờ không còn Phương Uyển Chi quản giáo nó nữa, nó liền coi trời bằng vung.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.