Chương Lập nhòm Đường Cầm, mặt thoáng gợn nét cười gian ác:
- Điều thứ hai này, có chút khiến Cầm cô nương nhột nhạt đây!
Bủn rủn cả tay chân, Đường Cầm hỏi:
- Nhột nhạt là thế nào?
Chương Lập bảo:
- Vẻ đẹp thiên tiên của Cầm cô nương là tuyệt sắc trên đời, tại hạ vốn chẳng dám khơi khơi mơ tưởng cực lạc, nhưng nợ nần với Cầm cô nương, kẻ hèn này tuy đã thanh toán xong, nhưng cái giá mà cô đòi hỏi thật là thắt họng, thật quá đắt đấy!
Đường Cầm chửi thầm "Cái đồ vô sỉ tệ!" , nhưng mặt cô vẫn tươi cười, nói:
- Thì ra ngươi muốn đòi chuyện nam nữ vui thú hả?
Mặt lộ nét dâm tà, Chương Lập đáp:
- Cầm cô nương quả nhiên hết sức thông minh, chuyện gì nói sơ qua là cô hiểu liền, điều kiện đó, cô có thể chấp thuận hay từ chối, tại hạ không muốn Cầm cô nương phải thẹn thùng!
Đường Cầm hỏi:
- Nhưng ta đâu thể có lựa chọn nào khác?
Đang nằm dài trên đât, Cao Phong tuy thân mình không sao cục cựa, nhưng gã hiểu rõ chuyện đó là sẽ dẫn đến cái gì, gã gắng thu thập hết sức lực trong người, la lớn:
- Cầm cô nương, đừng nghe theo điều kiện đó của hắn!
Câu nói lắp bắp chưa hết, gã đã rú lên một tiếng, đầu cổ đau điếng, miệng khạc ra máu, thấy trời đất quay cuồng, chính vì Chương Lập nghe gã ngăn cản, sợ bị gã phá hỏng mất hảo sự của hắn, đã dáng cho gã một cước đích đáng.
Đường Cầm hốt hoảng kêu:
- Ngươi đừng đá ông ta nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-kiem-hoa-huong/1650870/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.