Edit: Agnes.
Beta: Rose.
Anh cười hỏi: “Anh ta là Tương Tuân sao?”
Lúc đầu, anh không mấy để ý khi biết người tên Tương Tuân này chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô, nhưng lâu dần nó đã trở thành cái dằm trong tim anh.
“Đúng vậy, anh ta là Tương Tuân.”
Cô kể cho anh nghe từ lúc họ lớn lên cùng nhau, hẹn hò mãi đến khi chia tay mới thôi.
Anh không hề tỏ vẻ tức giận, chỉ cười nói: “Thật khiến cho người khác ghen tị quá mà.”
Chuyện này cứ thế mà kết thúc, ít ra thì Dư Tây nghĩ nó đã xong.
Khi Tương Tuân nhắn tin hỏi cô có muốn cùng nhau về nước không, cô chỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Tuy cô chưa từng nghĩ về cơ hội chuyển công tác đến Italy, nhưng bây giờ cô đã thay đổi quyết định.
Cô bằng lòng làm việc tại một quốc gia xa lạ vì người đàn ông cô không mấy hiểu biết mà cô lỡ phải lòng.
Ấy vậy mà hiện thực đã dội cho cô một gáo nước lạnh khi hay tin anh đột nhiên biến mất khỏi thế giới của cô.
Cô điên cuồng tìm kiếm anh ở những nơi mà họ đã từng đi nhưng vẫn không tìm được anh.
Cô đánh mất anh rồi.
Buổi tối trước khi trở về nước, Tương Tuân đến khách sạn gặp cô, anh ta hoảng hồn khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô, ngạc nhiên hỏi: “Em làm sao vậy?”
Cô tủi thân khóc: “Em yêu một người đàn ông nhưng anh ấy đã không cần em nữa rồi.”
Cuối cùng Dư Tây cũng có thể thổ lộ tâm tình mình đã kìm nén
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mat-nguoi-o-florence/965968/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.