Từ Lưu Quang đứng bên cạnh kéo tay Dung Hoa, sau đó cũng nhìn Ánh cô cô, hỏi: "Cô cô, độc trên người Vương gia có thể giải không?"
Thời điểm nghe hai người gọi y một tiếng Vương gia, trong mắt Ánh cô cô hiện lên dị sắc nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, chỉ nhẹ giọng: "Độc trong người Vương gia đã tồn tại mười mấy năm, lần này độc phát quá mạnh, độc lại đi vào lục phủ ngũ tạng... Nếu y tỉnh, độc này ta có ba phần nắm chắc giúp y hóa giải, nhưng nếu không tỉnh dậy..."
Ánh cô cô lắc đầu.
Trái tim Dung Hoa thắt chặt, đau đớn chậm rãi lan ra.
Từ Lưu Quang duỗi tay vỗ vỗ tay nàng: "Không phải có thể giải độc sao? Muội đừng vội."
Dung Hoa cắn môi, nặng nề gật đầu: "Ừ, khẳng định sẽ tỉnh lại, khẳng định sẽ không sao."
Lâm Thắng lộ tia kinh hỉ, hai mắt phát sáng nhìn Ánh cô cô: "Thật sao? Tiền bối thật sự có thể giải độc cho Vương gia?"
Nhiều năm qua, hắn dốc lòng nghiên cứu giải dược nhưng không tìm được biện pháp, thật không ngờ hiện tại lại có hi vọng!
Hốc mắt Lâm Thắng đỏ lên, hối hận nói: "Nếu sớm tìm gặp tiền bối thì tốt rồi."
Sắc mặt Ánh cô cô vẫn không đổi, chỉ nhìn Dung Hoa và Từ Lưu Quang, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nếu y không tỉnh, ta cũng không có cách. Trước mắt phải y phải tỉnh lại, ta mới có thể thi châm, trong lúc đó, nơi này phải duy trì an tĩnh."
"Cô cô, phiền người viết ra dược liệu cần dùng." Dung Hoa bình tĩnh nói, "Ta kêu bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-nhat-pham-quy-nu/1658369/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.