Huân lò trên án kỉ trong điện các nhè nhẹ phun Long Tiên Hương, bên trong ngoại trừ Dì Lam và Dì Hồng thì không còn cung nữ và nội thị nào khác, ngay cả Uông công công cũng canh giữ ngoài cửa, không có kẻ lạ tiến vào.
Vân Như Tuyết quay đầu tò mò nhìn ba người Dung Hoa, sau đó lại nhìn Can Phong Đế, giọng nói thanh thúy mà hỏi một câu: "Cha, bọn họ là ai vậy?"
"Bọn họ hả?" Can Phong Đế cười híp mắt phất tay cho ba người Dung Hoa bình thân, sau đó nhìn Yến Xước, "Để cha giới thiệu với con."
Ánh mắt hiển nhiên mang theo khiêu khích và đắc ý.
Không phải muốn người sao? Đáng tiếc Vân Như Tuyết căn bản không biết cha con bọn họ, nàng đã mơ màng, chỉ nhận ra một mình ông ta, cũng chỉ ỷ lại và tín nhiệm một mình ông ta!
Bất giác, trong lòng Can Phong Đế vô cùng sung sướng.
Mười mấy năm ông ta giữ người bên cạnh nhưng trước nay chưa từng được như ý nguyện, tâm trạng khó tránh sẽ buồn bực.
Chỉ là hôm nay, ông ta lại cảm thấy vô cùng thoải mái, bản thân cơ hồ có thể nghe thấy tiếng trái tim Yến Xước rỉ máu, khóc lóc.
Đúng là quá sảng khoái!
Khóe miệng Can Phong Đế cong lên thêm vài phần.
Ông ta vốn còn hoài nghi Vân Như Tuyết mười mấy năm qua đều đang lừa gạt mình, cho nên phân phó dì Hồng và dì Lam, một khi nàng để lộ cảm xúc liền trực tiếp bẩm báo! Nếu nàng thật sự lừa gạt ông ta, băm thây nàng cũng không thể giải hận.
Nhưng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-nhat-pham-quy-nu/1658532/quyen-3-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.