Tiểu nhị nhanh tay lẹ mắt rót trà cho Kiều Vũ Đình: "Hầu gia."
"Lui ra đi." Kiều Vũ Đình không quay đầu.
Tiểu nhị khom người hành lễ, lặng lẽ lui xuống.
Trà hương quanh quẩn trong nhã gian, trong hương trà mát lạnh có thanh hương của thiếu nữ, như u lan vào mũi.
Giang Uy nằm trên giường, Kiều Vũ Đình đứng ở cửa sổ nhìn chân trời, chải chuốt sự tình về Giang gia một lần.
"Hầu gia, hầu gia, đại phu tới." Đàm Sinh rất nhanh đã mời đại phu tới.
"Gặp qua hầu gia." Đại phu hơn năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm.
Kiều Vũ Đình xoay người: "Làm phiền đại phu." Nói rồi hắn nâng bước đi về phía giường, "Còn thỉnh đại phu bắt mạch cho nàng."
Giang Uy thân là nữ tử, bên cạnh không có nha đầu đi theo, có điều đại phu kiến thức sâu rộng, vừa rồi ở trên đường Đàm Sinh cũng nói đại khái tình hình, vì thế ông ta sắc mặt không đổi ngồi xuống, cẩn thận bắt mạch cho Giang Uy.
"Hầu gia yên tâm, vị cô nương này không đáng ngại." Đại phu thu tay, đáp lời Kiều Vũ Đình.
Không đáng ngại? Kiều Vũ Đình cười hỏi: "Vậy tại sao nàng lại ngất xỉu?"
"Hầu gia xin yên tâm, cô nương ngất xỉu thứ nhất vì chịu kinh hách, thứ hai là vì tiêu hao quá nhiều thể lực." Đại phu nói, "Lão phu sẽ kê cho nàng thuốc an thần, uống hai lần sẽ không sao nữa."
"Làm phiền." Kiều Vũ Đình ra hiệu cho Đàm Sinh.
"Đại phu, mời bên này." Đàm Sinh lập tức mời đại phu qua cái bàn gần đó.
Căn phòng bố trí thanh nhã,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-nhat-pham-quy-nu/1658628/quyen-4-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.