Cuối cùng, vệ sĩ đuổi theo một hướng khác, còn cô thì được Chu Tuần giấu vào trong nhà.
Nói là nhà, thì cũng không hẳn.
Bởi vì đây là phòng thuê, đồ dùng trong nhà không có bao nhiêu, mà thiết bị máy tính chiếm hơn một nửa phòng khách, nhìn có vẻ đơn sơ và lộn xộn.
“Một mình anh ở?” Thẩm Loan không nén được sự tò mò.
“Ừm. Trong chảo còn ít cơm rang, muốn ăn không?”
“Ăn.”
Cứ như thế, hai người coi như quen biết.
Thẩm Loan đi làm ở “Đêm Paris” ở đầu phố Thanh Đường, công việc chủ yếu là chào hàng rượu, dựa theo lượng tiêu thủ để trích phần trăm, miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Chu Trì ở Ninh Thành không có người thân nào, cũng không sống chung với ai, bình thường chỉ ở một mình trong căn hộ có một phòng khách và một phòng ngủ nhỏ xíu, dựa vào việc livestream chơi game để kiếm thêm thu nhập.
Khi đó, Thẩm Loan còn chưa biết thân phận “Thiên kim tiểu thư” của mình, cũng không được Thẩm Xuân Giang thừa nhận.
Mà Chu Trì vẫn là thiếu niên yếu ớt bệnh tật ngồi trên xe lăn, chưa được câu lạc bộ US khai quật, cũng không trở thành “Thần thoại esport” nổi tiếng toàn cầu.
Cô gái nhỏ hai mươi mốt tuổi và chàng trai hai mươi ba tuổi.
Hai người khuyết thiếu cảm giác ấm áp và an toàn gặp được nhau, thì đã chắc chắn sẽ đứng cạnh nhau, bọn họ chính là ánh sáng và ấm áp duy nhất của nhau trong thành phố này.
Có khi, Thẩm Loan uống quá say, không có cách nào để trở về căn phòng dưới tầng hầm mà mình thuê được, thì sẽ lò dò tới gõ cửa nhà Chu Trì, cho nên cả một khoảng thời gian dài, cô và Chu Trì gần như là ở chung với nhau.
Chẳng qua, như thế cũng tốt.
Cô có thể giúp anh ấy dọn phòng, giặt quần áo và nấu cơm, rồi trang trí nhà cửa, sau đó căn hộ ấy trở nên ấm áp và có hơi người hơn là trước kia.
Hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm, bọn họ gắn bó làm bạn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.