“Những việc này đều không cần em nghĩ a nhiều, tôi biết nên xử lý như thế nào.”
Thẩm Loan túm chặt tay người đàn ông, khó nén vui sướng: “Anh, cảm ơn anh!”
“Ừ, nghỉ ngơi trước đi.”
“Vậy em ngủ, anh chờ em ngủ rồi đi được không?”
Thẩm Khiêm gật gật đầu, mặc dù đối mặt với sự cảm kích của em gái, trên mặt anh ta cũng cũng không có nhiều cảm xúc lộ ra ngoài.
Không mặn không nhạt, không nóng không lạnh.
Hai mươi phút sau, anh ta đứng dậy rời đi, mà Thẩm Loan đã ngủ say.
Không phải giả vờ, là ngủ thật rồi.
Muốn lừa dối kẻ địch, đầu tiên lừa dối được chính mình, chỉ cần cô có một xu hay nửa hào bất an và bài xích Thẩm Khiêm rồi không thể ngủ yên, hoặc tự cho là thông minh mà giả vờ ngủ, tất nhiên sẽ gây ra hoài nghi, có khi, không chỉ làm cho tất cả cố gắng trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn sẽ phải nhận lấy sự trả thù từ Thẩm Khiêm.
Kiêu căng như anh ta, sao có thể chịu đựng việc mình bị lừa gạt nhiều lần?
Có điều, tính đến trước mắt, Thẩm Loan còn chưa phát hiện mình để lộ ra dấu vết ở chỗ nào, kể từ đó trở nên bình tĩnh lại, hơn nữa có một phần cũng nhập diễn quá sâu với vai “em gái ngoan” này, cứ đơn giản là nằm xuống rồi ngủ thiếp đi.
Thẩm Khiêm rời khỏi phòng bệnh vẫn chưa vội vã rời đi, mà là tìm bác sĩ chủ trị dò hỏi tình huống.
Mười phút sau, cầm hóa đơn ra, đến trước phòng trực ban, dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1264620/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.