Thẩm Loan tránh thoát được, chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm, thầm nghĩ,
sức người này như con trâu!
Ngoài miệng lại không buông ra, đau đến Quyền Hãn Đình liên tục hít hơi ---
"Cắn thật à?" Anh lẩm bẩm một tiếng, tỉnh hẳn.
Ừm, không phải là mơ, là thật sự ôm cô vào trong lòng, ngửi hương thơm của
cô, cảm nhận độ ấm cơ thể cô.
"Quên đi." Thở dài bất đắc dĩ: "Thích cắn thì cắn vậy..."
Khoảng tầm hai phút, Thẩm Loan mới nhả ra.
Lui ra nhìn, trên mũi người đàn ông vắt ngang hai dấu răng, một trên một dưới,
dấu vết rất sâu, khá là buồn cười.
Cũng may, Thẩm Loan có chừng mực, vẫn chưa thấy máu.
"Không cắn nữa?" Mặt mày người đàn ông vui vẻ, cưng chiều.
Thẩm Loan bĩu môi: "Ê răng."
Ánh mắt Quyền Hãn Đình hơi tối xuống: "Hôn một cái sẽ không ê nữa..."
Nói xong, liền muốn hạ miệng.
Thẩm Loan dở khóc dở cười, giơ tay đẩy cằm người đàn ông: "Cái chủ ý xấu gì
đây? Mệt anh nghĩ ra!"
Nhưng mà, anh vẫn hôn được rồi.
Hôn trộm một cái, không dám ở lâu, chỉ nhẹ nhàng chạm một cái liền biết điều
lui ra.
Nắm tay người phụ nữ dừng ở trong không trung, cũng không biết nên đánh
xuống hay thu lại.
Giây tiếp theo, cổ tay bị người đàn ông nắm chặt, kéo trở về trong chăn: "Ừm,
đắp kín, đừng để bị cảm."
Thẩm Loan: "..."
Tìm được cái lý do nhỏ này...
"Hôm qua là ai nổi giận với em, nói em trêu hoa ghẹo nguyệt?" Cô nhếch
miệng, hiện lên một nụ cười mỉa.
Vẻ mặt người đàn ông lúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co/1265553/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.