Giang Tiêu đứng trên chiếc thuyền nhỏ ở giữa hồ. Đạo diễn Lưu đang điều chỉnh vị trí cho cậu ta, nhìn vào màn hình ống kính một lúc rồi gọi Lương Ngư: “Cậu qua đó đứng thử xem?”
Phục trang của đoàn phim bình thường đều có vài bộ dự phòng. Lương Ngư lúc này đang mặc trang phục của vai nam phụ nhưng không vừa vặn cho lắm. Hắn cao quá, khiến ống tay áo với ống quần trông có hơi ngắn, bèn dứt khoát xắn hết lên. Bộ võ phục như thể được thay đổi phong cách vậy.
Giang Tiêu đi xuống khỏi thuyền, đổi chỗ cho Lương Ngư lên đứng. Người vừa xuất hiện trước ống kính máy quay, đạo diễn Lưu ngồi sau máy liền không kìm được hít một hơi.
Có những người sinh ra là để khuôn mặt được phóng to cho mọi người cùng chiêm ngưỡng, Lương Ngư chính là một trong số đó.
Hắn không cần người khác hướng dẫn xem nên đứng ở đâu. Thuyền chỉ bé có vậy. Một con thuyền đơn, một người kiếm khách. Chỉ cần Lương Ngư xuất hiện trong khung cảnh, mọi thứ liền trở nên sinh động.
Giang Tiêu nhìn rất chăm chú, ngay cả khi sau lưng đổi thành người khác cũng không nhận ra. Hứa Kinh Trập ngó qua, hỏi đạo diễn Lưu: “Có cần tôi lên đứng xem thử không?”
Đạo diễn Lưu cười cổ vũ anh: “Cậu bằng lòng thì hiển nhiên là tốt quá rồi.”
Hứa Kinh Trập mỉm cười dịu dàng: “Sao tôi lại không bằng lòng chứ?”
Anh vẫn mặc bộ phục trang ngày hôm qua. Băng gạc trên cổ bị rách, còn có thể nhìn thấy vết cào nhàn nhạt. Chuyên viên hóa trang tính che
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/danh-nghia/1499331/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.