Ta bất an cùng không yên đi theo phía sau Hoàng Dược Sư, suy nghĩ không biết hắn lại định làm cái gì? Có cái gì mà Hoàng Dược Sư không thể làm một mình mà nhất định phải nhờ Phùng Hành giúp mới được? Sẽ không phải là…ôi, ta thế nào lại có ý nghĩ không thuần khiết như vậy chứ a ha ha ha…
Tám phần là biểu tình của ta quá mức yd(*),Hoàng Dược Sư liếc mắt một cái, vẻ mặt hứng thú hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
(*) dâm đãng =))
Ta nhảy dựng lên, hoảng sợ liều mạng lắc lắc đầu. “Không, không! Ta cái gì cũng không nghĩ!”
Hắn chắp tay mà đứng, hoa đào ở bên người hắn baytán loạn, hình ảnh mĩ khiến cho người ta phải đui mù. Chỉ thấy hắn tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Nàng rất sợ ta?”
Ta trấn tĩnh lại tâm thần, không cho chính mình bị cảnh đẹp truớc mắt dụ hoặc đồng thời thật sự lo lắng trả lời vấn đề của hắn. Ưm… Hắn hỏi như vậy bảo ta phải trả lời thế nào hả? Nếu bảo “có” hắn khẳng định sẽ hỏi ta nguyên nhân, bảo “không” thì khẳng định hắn sẽ không tin… Kết luận lại, không trả lời chính là an toàn nhất.
“Vì sao sợ ta?”
Này! Không cần đem việc ta trầm mặc thành khẳng định nha!
Ta buồn bực. Mỗi ngày ta đều gặp ác mộng bị ngươi phát hiện cho nên sợ ngươi, sợ phải chết – câu này, ta có thể nói ra sao? Cuối cùng ta chỉ là thở dài một hơi: “Với ta mà nói, ngươi chính là một người xa lạ.”
Hắn cụp mắt không nói gì, trong rừng nhất thời yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-chi-yeu-yeu/462246/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.