Dường như có sự gượng gạo giữa hai người Thiên Trạch và Hồng Liên. Cuộc nói chuyện giữa hai người đều liên quan tới dân sinh cũng như liên quan tới đạo trị quốc. Nó hoàn toàn không có liên quan đến vấn đề khác. Chủ để mang theo vài phân khô khốc và hơi chán nản. Song đối với hai người lúc này, quả thực dường như có một mối quan hệ, một sợi dây vô hình đem hai người kéo lại gần nhau.
Thiên Trạch ngửi mùi hương thơm nhẹ nhàng và quen thuộc từ trên người Hồng Liên truyền tới. Một cảm xúc phức tạp nảy lên trong lòng Thiên Trạch. Trái tim hắn dường như đập nhanh hơn một chút. Đôi mắt màu xanh nhìn về phía Hồng Liên, trong lòng thầm nghĩ: “Hồng Liên, nàng ấy vẫn đáng yêu như vậy!”
“Hắn thực sự là Vô Vong sao?” Trái tim Hồng Liên đập nhanh liên hồi. Hai má nàng thoáng đỏ lên. Nàng thực sự cảm giác toàn thân có hơi chút nóng lên. Một cảm xúc khó kiểm soát trong lòng nàng. Cái cảm xúc này làm cho Hồng Liên có chút phản ứng ngập ngùng. Loại cảm giác này làm cho nàng thấy mình trở về thành Hồng Liên công chúa của năm xưa.
“Nàng ấy đang nghĩ gì vậy? Nếu không mình trộm dùng đạo nhãn quan sát một chút!?” Thiên Trạch nghĩ đến như vậy sau đó lại lắc lắc đầu. Nam nhân đúng là động vật hoạt động và suy nghĩ bằng nửa người dưới. Thiên Trạch cũng bị nó chi phối, đối với Hồng Liên đó là tình cảm năm xưa xen kẽ cả tính chiếm hữu của nam nhân. Song hắn vẫn còn có chút ý chí: “Vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-chu/2561675/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.