Nét mặt hắn hiện lên sự bất lực, liền nhăn mặt đập bàn quát nhẹ.
“Vớ vẩn! sao người lại có những ý tưởng điên rồ vậy, Nguyễn Khải là tướng quân của triều đình, điều quan trọng nhất là phải chú ý giữ hình tượng, để con dân tin tưởng”.
Diêu Diêu làm sao biết được chuyện này, cứ nghĩ cổ đại thì lạc hậu nghèo nàn, nào ngờ cũng phải giữ hình tượng như minh tinh điện ảnh.
“Ta bất chợt nghĩ thế thôi, nếu không có cách nào thì nói thẳng với hắn đi”.
Sự im lặng kéo dài một hồi, lúc này tiếng gió thổi rít ngoài khe cửa, bầu trời từ màu trắng bây giờ ngả sang màu đen, hoàng hôn dần dần buông xuống, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều đập vào cánh cửa kêu rít lên từng hồi, Cố Thanh Ca nhăn mày suy nghĩ, một lúc sau chậm rãi trả lời.
“À! vậy thì việc này phải để cho mẫu hậu làm rồi”.
Lời vừa dứt Diêu Diêu bật dậy nhanh như chớp, như ngồi trên đống lửa khi nghe hắn nói như vậy, sắc mặc cô đen lại nói lớn.
“Hả! sao là ta, ngươi làm vua sao việc gì cũng đùn đẩy cho người khác thế hả”
Ánh mắt Cố Thanh Ca hướng theo động tác của Hạ Diêu Diêu bất ngờ, liếc nhìn hai thuộc hạ đứng sau sắc mặt không đổi, bèn nhẹ nhàng đáp lại.
“Ta vẫn còn nhớ, mẫu hậu thường dạy, lời nói của thiên tử là mệnh lệnh, làm hoàng thượng chỉ cần sai bảo là thuộc hạ phải tự nghĩ cách làm”.
Nét mặt hiện lên sự bất lực, cô nhăn mày bối rối đáp lại.
“Nhưng ta là Thái Hậu!.
ngươi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-hoa-toi-so/535067/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.