CHƯƠNG 18
Sáng ngày thứ hai khi Vương Liên Hoa tỉnh lại, Trầm Lãng đã không còn ở trong phòng. Cư nhiên lại không biết y đi ra ngoài khi nào. Tính cảnh giác của chính mình từ khi nào trở nên kém như vậy?
Cười thầm tự nghĩ: “Có lẽ bởi vì Trầm Lãng là quân tử còn hắn là tiểu nhân. Làm gì có ai nói tiểu nhân muốn đề phòng quân tử ? Mà chỉ có quân tử mới luôn phải đề phòng kẻ tiểu nhân thôi”.
Vương Liên Hoa nghĩ đến đây liền có chút khoái hoạt đứng lên. Bởi vậy, lúc nhìn đến ánh mắt Trầm Lãng khi đề phòng, hắn chẳng những không cảm thấy kỳ quái, mà còn có chút đắc ý.
Trầm Lãng nhìn Vương Liên Hoa ánh mắt có hay không phòng bị, quả thực tựa như đang nhìn hồng thủy mãnh thú (tai họa ghê gớm). Y đột nhiên cảm thấy được Vương Liên Hoa xiêm y màu đỏ thực chói mắt, bộ dáng mỉm cười rất ôn nhu ngại ngùng còn cố làm ra vẻ hiềm nghi, ánh mắt lại rất mị rất yêu thiếu khí khái nam tử. Y trong lòng cố ý xem xét nhìn kỹ Vương Liên Hoa từ đầu đến chân, sau đó phi thường tiếc nuối phát hiện khuyết điểm trên cho dù so sánh cặn kẽ thì hắn cũng thật sự là đẹp đến câu nhân. (mê hoặc người khác)
Mùa đông Đại Giang (sông lớn) rõ ràng giống như hiểu phong tàn nguyệt (gió sớm trăng tàn),ý cảnh cao xa, mà đêm nay khi tỉnh rượu, chung quy chỉ mong đang ở bờ dương liễu. (Trầm Lãng đang mượn lời từ bài thơ Vũ Lâm Linh của thi hào Liễu Vĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-hoa-tram-vuong/835772/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.