Ninh Tri bị cái ôm bất ngờ làm cho ngẩn người.
Đầu của cô tựa sát vào ngực anh, trong chóp mũi đều là mùi hương thơm mát trên người Lục Tuyệt.
Nghe anh nói muốn vội vàng giấu cô đi, ánh mắt Ninh Tri lấp lánh nụ cười.
Cô ngẩng đầu lên, cơ thể cao lớn của Lục Tuyệt đã che hết ánh sáng, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh và phần cổ áo màu hoa hồng xanh.
Giấu cô đi sao?
Cô mỉm cười khóe mắt cong lên, Lục Tuyệt đúng là đáng yêu quá mức.
Ninh Tri để mặc cho anh ôm: "Anh cúi đầu xuống một chút đi.
"
Lục Tuyệt cúi đầu, nhìn cô ngơ ngác, vẫn cố chấp nói tiếp một câu: "Giấu em đi.
"
Hôm nay Ninh Tri rất xinh đẹp, tà váy màu trắng bạc đính rất nhiều ngọc phát sáng, lấp la lấp lánh dưới ánh đèn, thu hút sự chú ý của Lục Tuyệt.
Anh mím môi, Tri Tri thật xinh đẹp.
"Không cần giấu, là của anh mà.
" Hai tay của Ninh Tri để trên vai của anh, cô sáp lại gần, khẽ hôn một cái lên môi anh: "Đây là phần thưởng vì hôm nay anh đã đẹp trai như vậy.
"
Tự nhiên, một đám mây đen chớp điện trên đầu Lục Tuyệt biến mất.
Cô lại thơm thêm lần nữa: "Đây là phần thưởng vì hôm nay anh đã vất vả đến Nam Thành gặp em.
"
Đám mây đen chớp điện thứ hai nhanh chóng biến mất.
Cô hơi há miệng, cắn môi dưới của Lục Tuyệt một cái, cô cảm nhận rõ ràng được rằng là cơ thể anh đang run, bàn tay để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-hon-nu-xung-khong-chay-nua/1764984/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.