Lúc cắt bánh gato, Lục Tuyệt đứng bên cạnh Ninh Trị, dựa sát vào cô.
Hơi nóng trên người anh vẫn chưa hoàn toàn tan hết, anh tham lam hấp thụ sự mát mẻ trên người Ninh Trị, bàn tay đang buông thõng bên người muốn cầm lấy tay cô.
Ninh Tri hoàn toàn bị chiếc bánh gato của mẹ Lục hấp dẫn, nên không trông thấy ảnh mắt khao khát của Lục Tuyệt.
Anh cụp mi xuống, ánh mắt rơi trên bàn tay của Ninh Tri, những ngón tay trắng nõn thon dài khẽ đặt trên váy dạ hội càng lúc càng trắng như ngọc.
Lục Tuyệt không biết cái gì là đẹp, nhưng anh thích bàn tay này.
Anh thử vươn tay ra, hơi dè dặt chạm lên mu bàn tay của Ninh Tri.
Ninh Tri cảm nhận được sự đụng chạm trên tay, cô quay đầu lại, chỉ thấy Lục Tuyệt rũ mi xuống, hàng lông mày khẽ run lên.
Dưới ánh đèn, vành tai anh trở nên hơi đỏ.
Ninh Tri trở tay nắm lấy tay anh, cười rạng rõ ghé lại bên tại anh rồi hỏi: "Anh có muốn ăn bánh gato không?"
Lục Tuyệt khẽ mím môi rồi nhẹ nhàng gật đầu, giữa mày toát ra vẻ ngoan ngoãn.
Đầu bên kia, Lâm Điềm Điềm vẫn luôn cúi đầu, trông có vẻ rất yên tĩnh.
Mà vẻ mặt Lục Thâm Viễn đang ngồi bên cạnh cô ta lại hơi phức tạp.
Bây giờ ánh mắt của tất cả khách mời đều đổ dồn lên người hai người Lục Tuyệt và Ninh Tri, không ai chú ý đến sự khác thường của Lục Thâm Viễn.
Người vui vẻ nhất trong bữa tiệc chính là mẹ Lục, mặc dù vừa rồi bà bị ốm, trên khuôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-hon-nu-xung-khong-chay-nua/1765016/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.