Sau khi hoàn tất công việc trong ruộng lúa, Tống Diễn quay người rời khỏi thì bất ngờ nhận ra tất cả ma tộc từng vây quanh đã biến mất. Chỉ còn lại mình Tịch Vô Quy đứng đó.
Có vẻ như những ma tộc kia đã bị Tịch Vô Quy dọa cho bỏ chạy hết rồi.
Tống Diễn chỉ biết cười bất lực. Thời gian ở Ma Vực lâu như vậy, y dần hiểu sự kính sợ của dân chúng đối với Tịch Vô Quy. Chỉ có điều ở bên Tịch Vô Quy lâu ngày, y thấy người này cũng không đáng sợ như trong truyện miêu tả.
Thấy Tống Diễn đã làm xong, trong ánh mắt Tịch Vô Quy hiện lên vẻ thích thú. Hắn không ngần ngại vòng tay ôm Tống Diễn, dù người y đang đầy bùn đất.
Tống Diễn chưa kịp tránh đã bị Tịch Vô Quy kéo sát vào. Y vội nói: "Ở ngoài mà!"
Hiểu rõ Tống Diễn dễ ngại ngùng, Tịch Vô Quy không làm gì quá đáng, chỉ ghé sát tai y khẽ nói: "Vậy thì chúng ta về."
Tống Diễn ngượng đến đỏ bừng tai.
Nghĩ đến chuyện hai người đã không gặp nhau mấy hôm nay, y khẽ gật đầu đồng ý.
Tịch Vô Quy bế Tống Diễn bay lên trời. Không ít ma tộc ngước nhìn theo bóng dáng quân thượng bế tôn giả bay đi, vẻ mặt ai nấy như đưa đám. Tịch Vô Quy là ma quân mạnh nhất mấy ngàn năm qua, lại lên ngôi sau khi giết chết ma quân tiền nhiệm. Theo quy tắc, nếu họ muốn có được Tống Diễn thì phải đánh bại Tịch Vô Quy, nhưng họ có thắng nổi đâu.
Xem ra cả đời này không thể chạm vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-da-chet-cua-ta-lich-kiep-tro-ve-roi/2262370/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.