Đêm qua Tịch Vô Quy không về.
Tống Diễn cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon, sáng dậy y ngáp một cái rồi như thường lệ đi theo tên ma nô ra đại điện ăn sáng.
Nhưng vừa bước vào điện, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.
Tịch Vô Quy lại đang ngồi ngay giữa điện.
Hắn khẽ nâng cằm lên.
Tống Diễn lập tức ngoan ngoãn đi tới.
"Hôm nay Quân thượng không ra ngoài à?" Tống Diễn cười tươi ngồi xuống bên cạnh Tịch Vô Quy.
Thường thì ban ngày Ma đầu không ở đây mà.
Tịch Vô Quy đáp lại bằng giọng lạnh nhạt: "Ngươi mong bản quân ra ngoài lắm à?"
Tống Diễn lập tức nghiêm mặt: "Tuyệt đối không có! Quân thượng về ta mừng còn không kịp!"
Tịch Vô Quy nhếch môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý. Người này đúng là càng ngày càng biết nói dối, mới đến còn dè dặt, giờ thì miệng ngọt ngào trơn tru hẳn.
Nhưng hắn cũng chẳng buồn chấp nhặt với Tống Diễn.
Tống Diễn cong mắt cười: "Ngài có muốn ta hầu hạ ngài dùng bữa không?"
Tịch Vô Quy lười biếng nói: "Không cần."
Ồ, không cần thì tốt quá.
Tống Diễn lập tức cúi xuống tự lo bữa sáng của mình.
Thời gian qua y gần như đã hiểu rõ tính tình của ma đầu, chỉ cần cười nhiều một chút, tỏ ra ngoan ngoãn thì hắn thường không làm khó y, thậm chí có đôi khi y còn từ chối mà hắn cũng không giận. Nói tóm lại là cứ vuốt lông đúng chiều là được, nhìn vậy thôi chứ cũng dễ dỗ.
Đâu đáng sợ như lời đồn nhỉ?
Sau khi ăn no, Tống Diễn ngước lên nhìn Tịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-da-chet-cua-ta-lich-kiep-tro-ve-roi/2262420/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.