Tống Diễn đứng giữa con đường trống trải, bị gió lạnh thổi qua, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Vừa rồi y đã chạy trốn...
Chỉ vì không biết phải đối mặt với Cố Duy thế nào.
Giờ thì lại một vấn đề thực tế ập đến trước mặt y: Đêm nay biết đi đâu ngủ đây? Lúc trước khi mọi chuyện với Cố Duy vẫn ổn, ngủ chung giường chẳng có vấn đề gì, nhưng giờ thì khác rồi. Nếu mà ngủ chung lần nữa, y sợ mình sẽ phạm sai lầm mất.
Tống Diễn vò đầu thở dài: "Sao lại ra nông nỗi này chứ..."
Tất cả là do tật ngủ không ngay ngắn của mình!
Đúng là phá hỏng mối quan hệ trong sáng và thân thiện giữa hai người.
Y cứ thế mà đi lang thang trên phố không có mục tiêu gì cả.
Giữa đêm, các tiệm và nhà trọ đều đã đóng cửa.
Chỉ có các cô nương từ kỹ viện thấy y là sáng mắt, vui vẻ mời chào: "Tống thiếu gia lên đây chơi nhé ~"
Tống Diễn hít sâu một hơi, bất đắc dĩ bước vào, quăng ra một thỏi bạc: "Chuẩn bị cho ta một phòng, không cần ai hầu hạ đâu."
Cô nương cười tươi: "Vâng ạ."
Mặc kệ không biết Tống thiếu gia bị sao mà lại tới đây, nhưng có tiền là được rồi.
Cô vui vẻ dẫn Tống Diễn lên lầu, còn giúp y đóng cửa phòng.
Tống Diễn đã mệt lả sau cả một ngày bận rộn, đến mức không buồn thay quần áo đã nằm thẳng xuống giường, xung quanh toàn mùi hương phấn son thơm nồng.
Nhưng mắt y vừa nhắm chưa được bao lâu lại mở ra.
Tống Diễn cười khổ.
Cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-da-chet-cua-ta-lich-kiep-tro-ve-roi/2262442/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.