Khi Cố Duy vừa lên tiếng, Tống Diễn thoáng bối rối nhưng cũng nhanh chóng bắt bài.
Trước đây Cố Duy đối mặt với ma tộc còn không ngại hy sinh để bảo vệ mình, lẽ nào bây giờ lại sợ Phong Minh Vũ mà bỏ rơi mình được?
Ý định của Cố Duy quá rõ ràng: "Bắt kẻ cầm đầu trước." Mấy tên tu sĩ này cả hai bọn họ đều không đối phó được, nhưng chỉ cần khống chế được Phong Minh Vũ, những tên tu sĩ khác chắc chắn sẽ không dám động đến họ.
Tay Cố Duy giữ chặt nhánh cây không chút dao động, ánh mắt lạnh lùng. Phong Minh Vũ chỉ là một kẻ mới vào con đường tu luyện, cùng lắm chỉ biết vài chiêu thức luyện khí, chưa đạt đến cảnh giới không bị thương bởi người phàm.
Phong Minh Vũ ra hiệu bằng mắt, muốn bọn tu sĩ kia nhanh chóng cứu hắn. Nhưng Cố Duy đưa nhánh cây tiến thêm nửa tấc, giọng không cảm xúc: "Tam công tử có thể thử xem, liệu bọn họ cứu ngươi trước hay ta giết ngươi trước."
Nỗi sợ hãi khiến da đầu Phong Minh Vũ tê dại. Dù hắn là một công tử kiêu ngạo, nhưng trước giờ luôn được nuông chiều, chưa từng gặp tình cảnh này bao giờ.
Môi hắn run rẩy, nghiến răng nói: "Ngươi... ngươi không dám giết ta."
Cố Duy nhướng mày, khẽ cười: "Ồ? Vậy tam công tử muốn thử không?"
Không hiểu sao nghe giọng cười hờ hững của Cố Duy, cả người Phong Minh Vũ lạnh toát. Hắn nghiến răng run rẩy, trong lòng bất giác nảy ra một ý nghĩ đáng sợ: Cố Duy thật sự dám giết hắn.
Thử? Ai mà muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-da-chet-cua-ta-lich-kiep-tro-ve-roi/2262448/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.