Editor: Miri
- -----------------
Gió nhẹ thổi đánh vào mặt, trời quang nắng nhẹ, ở khe giữa từng miếng ngói gạch xanh mọc ra rêu bám. Lâm Tầm Chu đứng ở trong hẻm nhỏ, ánh mặt trời lôi ra bóng dài của y, trường kiếm màu bạc trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
Ánh mắt y trầm tĩnh, bạch y đạp tuyết, khí chất giống như một gốc cây trúc sau cơn mưa ở nơi hang cốc, thanh nhã, tĩnh lặng, đạm nhiên.
Lâm Tầm Chu lạnh lùng nhìn nam tử có sẹo ở khóe mắt đứng ở góc tường âm u, nhận ra thân phận của gã. Đó đúng là kẻ đã ám sát Lý Trú Miên ở tửu lâu.
Lâm Tầm Chu nghĩ thầm, hôm nay là cái ngày lành gì mà yêu ma quỷ quái nào cũng chui ra? Nhưng cũng tốt, giải quyết xong việc một lượt.
Khi Lâm Tầm Chu đang xem xét nam tử, ánh mắt của gã cũng dừng ở trên người Lâm Tầm Chu, âm thầm suy đoán thân phận kiếm khách bạch y này.
Hắn là người nào của Lý Trú Miên?
Nam tử nghĩ đến hồi nãy lúc hai người chạy trốn, Lý Trú Miên nắm tay đối phương không buông, bỗng nhiên thông thấu.
Chắc là tiểu tình nhân Lý thế tử dưỡng ở bên ngoài.
Vì thế gã nhìn y thương hại, lặp lại lời nói khi nãy: "Không cần đuổi theo, hắn sống không qua đêm nay."
"Thế à?" Lâm Tầm Chu hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía gã nói, "Ta cảm thấy hắn sẽ không chết."
Có ta ở đây, hắn sẽ không chết.
Ngữ điệu của y không hề lên xuống, chỉ như đang tự thuật lại một chuyện hiển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-noi-han-muon-thoai-hon/287354/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.