Editor: Miri
- -----------
Khi Lâm Tầm Chu bỏ uyên ương bội vào lại hộp gỗ, mất mát trong mắt Lý Trú Miên gần như đã tràn ra khắp đồng tử. Lâm Tầm Chu nhạy bén nhận ra cảm xúc của hắn biến hóa, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: "Ngươi không vui?"
Lý Trú Miên cảm thấy trong lòng ê ẩm hụt hẫng, nhưng lại không biết tại sao khó chịu. Hắn lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không có, chúng ta về khách điếm đi."
Lâm Tầm Chu lẳng lặng nhìn đôi mắt hắn, sau một lúc lâu lại khẳng định: "Ngươi không vui."
"......" Lý Trú Miên vốn dĩ chỉ là mất mát, bị Lâm Tầm Chu ôn nhu dùng ngữ khí chắc chắn chỉ ra như vậy, vị thế tử điện hạ luôn luôn không sợ hãi trước mọi thứ trước kia, bây giờ trong lòng lại thật sự bắt đầu cảm thấy oan ức cực kỳ.
Lâm Tầm Chu nhìn nhìn hộp gỗ trong tay, lại nhìn nhìn Lý Trú Miên đầy vẻ tủi thân, thoáng suy tư một chút, cảm thấy mình đã giác ngộ: "Ngươi thích cặp ngọc bội này?"
Lâm Tầm Chu nghĩ thầm, ta từ trước đến nay là người dễ nói chuyện, cũng không đoạt đồ người khác thích. Y dứt khoát lưu loát nhét hộp gỗ vào trong lồng ngực Lý Trú Miên, ôn hòa an ủi: "Không sao, đừng buồn, cho ngươi hết."
Dù sao Lý thế tử cũng đã tặng đồ cho y rồi, y muốn làm gì cũng được, huống chi vẫn là đưa cho Lý Tam Thất —— nếu vậy thì Lý thế tử luôn luôn dâng hết tâm can cho Lý Tam Thất kia cũng sẽ không mất vui, Lâm Tầm Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-noi-han-muon-thoai-hon/287497/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.