Editor: Miri
- -----------
Lý Trú Miên thanh âm suy yếu, ủy ủy khuất khuất, vô cùng u oán.
Lý Nhị Bát ngồi bên mép giường, lòng vốn dĩ đang tràn đầy sốt ruột, nghe vậy bỗng nhiên im lìm trong một chốc: "......"
Diệp Vong Chi ở một bên nghe xong hồi lâu, rốt cuộc khắc chế không được tò mò trong lòng, thò qua hỏi: "Quấy rầy một chút, Lâm Châu rốt cuộc là ai vậy?"
Diệp Vong Chi nghĩ nghĩ, lại tò mò mà hỏi nhiều thêm một câu: "Hơn nữa chúc ngươi cùng Lý Tam Thất bách niên giai lão, đầu bạc răng long, ngươi nghe xong chẳng lẽ không vui sao? Ta nghe giới bình thư kể chuyện bảo là..."
"Khụ khụ khụ!" Lý Trú Miên nghiêng đầu, chống người trên giường ho khù khụ, mày nhăn thành một đống, khóe miệng có máu uốn lượn chảy xuống, nhỏ lộp bộp trên đệm.
Diệp Vong Chi bị hắn dọa sợ tới mức không còn tâm trí hỏi chuyện Lâm Châu, vội vàng nói: "Thương thành như vậy rồi, không thể lại trì hoãn, ta lập tức đưa thế tử đi Minh Tông."
Diệp Vong Chi người này từ trước đến nay luôn sấm rền gió cuốn, dứt lời liền đỡ Lý Trú Miên đứng dậy. Lý Trú Miên cố gắng kiềm xuống cơn suyễn, lập tức nói: "Không cần, ta không có bị gì to tát, đa tạ Diệp đạo hữu lo lắng."
Diệp Vong Chi nhìn chằm chằm vết máu trên giường mà nhíu mày: "Ngươi đã thành như vậy, còn nói không gì to tát?"
Lý Trú Miên nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không nguy hiểm đến tính mạng."
Hắn dựa vào đầu giường ngồi dậy, Lý Nhị Bát bên cạnh vội vàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-noi-han-muon-thoai-hon/287521/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.