Editor: Miri
- ---------------
Khi Nhất Xuyên Vũ mang theo chai lọ vại bình bò đến đỉnh núi Mai Phong, Lâm Tầm Chu đang mở ghế nằm ra, ôm kiếm ngồi ở dưới cây mai kia mà ngơ ngẩn.
Nhất Xuyên Vũ đi vào sân, tò mò nhìn trái ngó phải. Gió lạnh trên Mai Phong hình như không cuồn cuộn bằng hồi xưa, hơn nữa bốn phía đã không còn tuyết, chỉ còn lai rai đọng trên cành mai.
Đỉnh núi Mai Phong có gió tuyết cuồn cuộn hàng năm không ngớt, sao hôm nay lại gió yên tuyết lặng như vậy?
Nhất Xuyên Vũ vừa nghĩ vừa ném chai lọ vại bình lên bàn đá trong viện: "Đan dược ngươi muốn! Ta tự mình chạy một chuyến đến phòng luyện đan lấy giúp ngươi."
"Đa tạ." Lâm Tầm Chu ngơ ngẩn bây giờ bừng tỉnh hoàn hồn, ngồi dậy nhìn một loạt đống đan dược trên bàn, cuối cùng lấy ra vài loại tương đối phù hợp.
Nhất Xuyên Vũ dựa nửa người vào trên bàn đá, thật sự kiềm chế không được lòng hiếu kỳ của bản thân, khoanh tay hỏi: "Đan dược này...ngươi tìm cho Lý thế tử?"
Nghe được mấy chữ "Lý thế tử" này, Lâm Tầm Chu liền nhịn không được cong cong khóe miệng, nét mặt quái dị. Y thở dài một tiếng: "Đúng vậy, tìm cho hắn."
Nhất Xuyên Vũ trừng lớn đôi mắt, lặng lẽ chỉ chỉ vào phòng, nhỏ giọng nói: "Lý thế tử đang ở bên trong?"
Lâm Tầm Chu gật đầu.
Nhất Xuyên Vũ hít hà một hơi: "Tinh thần bác ái của ngươi to lớn cỡ nào, làm ngươi có thể lấy ơn báo oán, cứu tình địch của mình, còn dẫn hắn về nhà mình?"
Nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-noi-han-muon-thoai-hon/287556/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.