Editor: Miri
- ----------------
Tiếng đàn hạc trong trẻo, ánh nắng nghiêng chiếu, ban công Yến Vương phủ cao thấp đan xen. Lâm Tầm Chu ngồi ở bên hồ, nghe Lý Trú Miên nhẹ nhàng gảy dây.
Nước hồ từ sông Lưu Kim dẫn vào trong phủ, sóng nước lóng lánh trong bóng chiều, trên mặt nước lăn tăn nhảy lên ánh vàng. Chung quanh không có người khác, chỉ có chim chóc cùng nước nhảy lên giai điệu, cỏ cây lung lay hòa tấu. Ánh mắt Lâm Tầm Chu xẹt qua khuôn mặt Lý Trú Miên, lại dừng ở trên đầu ngón tay gảy đàn của hắn, cảm thấy toàn thân hắn không có chỗ nào không tốt.
Trong lòng đã thích, vậy thì mặc kệ đối phương làm gì cũng tốt.
Lý Trú Miên ngước mắt, mỉm cười nhìn phía hắn: "Khúc nhạc này tên là Nhân Gian Du. Bản nhạc này ta đã viết rất nhiều năm, chỉ là gần đây mới viết xong, cảm thấy lần đầu tiên đàn hẳn là phải đàn cho ngươi nghe."
"Trong khúc có giang sơn vạn dặm, có phố phường ôn nhu," Lâm Tầm Chu nghĩ nghĩ, cũng nhẹ nhàng cười rộ lên, "Làm ta nhớ tới phong cảnh thấy được khi du ngoạn nhân gian. Khúc nhạc này ngươi viết lâu rồi?"
"Từ lúc ta còn ở hoàng đô đã bắt đầu viết," Lý Trú Miên nói, "Ta lớn lên ở trong cung, luôn ở một mình trong viện phủ, ngoại trừ hôn mê, lúc tỉnh cũng chỉ có thể đánh đàn vẽ tranh để cho vơi thời gian."
Lâm Tầm Chu nghe Lý Trú Miên kể chuyện thơ ấu của mình, nhịn không được đau lòng. Y nhích gần Lý Trú Miên thêm một chút.
Lý Trú Miên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-lu-noi-han-muon-thoai-hon/287615/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.