Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
___________________________
Không biết khi nào, Tiểu Hoa và Hắc nhãn kính đã đi theo lại đây.
Bọn họ người so với người sau ngủ càng thêm lâu.
Tỉnh lại được một khoảng thờ gian rồi nhưng vẫn còn mê mang hồ đồ.
Việc kế tiếp cần làm là tìm đường ra, việc này giao cho Muộn Du Bình vậy.
Tôi thì lưu lại trong coi cho mấy người còn lại.
Nhanh chóng Muộn Du Bình đã trở lại.
Trở lại nhanh như vậy hẳn đã tìm được đường ra rồi.
Nhưng nhìn hắn vẫn như là có điều khó nói, tôi đành phải chủ động tìm hiểu một chút tình huống
"Tiểu ca, tìm được đường không?" Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi.
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn đến da lông tôi đều sửng lên.
Vì thế tôi một lần nữa hỏi hắn.
"Tìm được đường hả?"
Hắn quay đầu lại nhìn về phía chân trời: "Tìm được rồi."
"Anh còn nhớ rõ không?"
"Ngô Tà!" Hắn quay đầu nhìn tôi, nói: "Tôi sẽ không quên cậu."
"A..." Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Muộn Du Bình, rốt cuộc hắn vẫn là người rất cường đại, cũng rất lãnh đạm.
Cho dù lúc tôi đuổi đến cái khe ấy, hắn cũng chưa từng từ bỏ ý định ban đầu của mình.* (Tác giả biểu lộ một chút cảm giác tồn tại.
Cảm ơn mọi người theo dõi!)
*Giải thích đoạn này một chút, tình hình ở đây là thằng bé nghĩ về cảnh lúc mới đầu thằng bé theo Tiểu ca leo núi Trường Bạch muốn rủ ổng về, cơ mà ổng đâu có chịu.
Kiên quyết giữ vững ý chí chun vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh/241086/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.