Tác giả: Trà Sắc Già Phê 
Edit + Beta: 苏諴 
_____________________________ 
Sau khi MuộnDu Bình tỉnh lại, tôi và Bàn Tử càng bận rộn hơn. 
Mỗi ngày ngoại trừ phòng ngừa việc hắn bỏ trốn thì còn phải lo một ngày ba bữa của hắn. 
Sinh hoạt hàng ngày của Muộn Du Bình là không thể trông cậy vào Bàn Tử rồi, vì vậy ban ngày tôi lo cơm ba bữa, tối còn kiêm phụ trách bồi hắn ngủ. 
Ba ngày sau, bác sĩ nói tình hình hắn đã cơ bản ổn định. 
Nhưng vấn đề mất trí nhớ vẫn như cũ chưa rõ nguyên nhân cụ thể. 
Tôi với Bàn Tử tính toán, quyết định đưa Muộn Du Bình về nhà an dưỡng. 
Như thế cũng coi như có lợi cho việc phục hồi trí nhớ. 
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện về nhà, Bàn Tử liền nói hắn bên Bắc Kinh còn có việc, liền đi trước. 
Muộn Du Bình gần nhất rất nghe lời, không có ý muốn bỏ trốn ra ngoài, chỉ là có nói gì hắn cũng chỉ nghe mà không trả lời, còn rất hay ngủ, nhìn trần nhà, nhìn trần nhà rồi ngủ. 
Ba ngày trở lại đây, Muộn Du Bình bắt đầu mở miệng nói chuyện. 
Tôi nhớ rõ tôi cố ý đi học cách làm cháo dinh dưỡng dành cho người bệnh. 
Tôi đem cháo đã nấu tốt cho hắn nếm thử, muốn cho hắn nếm thử tay nghề của tôi, muốn nhìn xem có hợp khẩu vị hắn hắn hay không. 
Hắn nhìn cháo nữa ngày sau đó ngẩng đầu nói "Cảm ơn", không biết có phải hoa mắt không, tôi thấy mắt hắn nhu hòa đi không ít. 
Tôi đối hắn mỉm cười nói: "Tiểu ca, 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh/241089/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.