Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
_________________________
Trở lại trong thôn đã là sau 11 giờ tối, tất cả mọi người đều phi thường mệt mỏi, cho nên sớm đều đi nghỉ ngơi.
Muộn Du Bình ngẫu nhiên có tỉnh lại một chút, tôi lo thời điểm hắn tỉnh lại muốn ăn chút gì hay muốn uống nước gì đó mà không có ai ở bên cạnh, vì thế tôi liền cùng hắn ngủ một chỗ, Bàn Tử thấy ba người đàn ông ngủ chung quá chật chội, hơn nữa hắn không quá muốn ngủ cùng nam nên một mình chạy ra phòng khách ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, hiếm khi thấy Bàn Tử không xuống ruộng làm việc mà ngồi trên sofa ở phòng khách.
"Yo, Tiểu Ngô tỉnh rồi, hôm nay còn rất sớm a." Bàn Tử trêu chọc nói.
Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn nhìn thời gian, đều đã 10 giờ sáng rồi, sớm cái gì mà sớm.
"Bàn gia hôm nay thế nào lại không xuống đất?"
"Không xuống, từ nay về sau đều không xuống nữa."
Tôi nhất thời không rõ hắn nói là không xuống cái gì, tôi nghi hoặc nhìn hắn.
"Tôi tính trở lại Bắc Kinh, sau này nếu có thời gian thì lại đến đây là được.
Ở chỗ này đủ lâu rồi, Tiểu ca cũng đã trở lại, thiết tam giác chúng ta đương nhiên là phải ở cùng nhau hăng hái chiến đấu." Nói xong Bàn Tử liền phơi bày ra một khuôn mặt tươi cười đầy mỡ.
Kỳ thật tôi hiểu rõ ý của Bàn Tử, đối với người anh em này, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng trực tiếp nói "Bàn Tử chết tiệt".
Tôi mỉm cười cho hắn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh/241138/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.