Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm vừa vặn vượt qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ đặc biệt mơ hồ, cả khuôn mặt lặp tức trên nên mê hoặc mềm mại.
Điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là chân mày nhíu sâu.
Một con bồ câu đưa thư đậu bên cửa sổ không ngừng hót vang "coo coo".
Trường An lật người lại, bắt lấy bồ câu, gỡ nốt lá thư trên chân nó rồi thả đi.
Tuy phương pháp truyền tin này có hơi cổ lỗ sĩ, nhưng ít nhất sẽ không bị chặn lại.
Bình quân cứ nữa tháng y sẽ nhận được tin một lần, y không cần thiết phản hồi, bởi vì y chỉ cần xác định mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch đã định là được.
Sinh hoạt thường ngày vẫn là đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn bãi cỏ nơi xa, những dãy núi ngút ngàn, còn có mọi người khi đang làm việc trên những cánh đồng, đàn cừu dê khắp núi.
"Ca ca!"
Trường An quay đầu lại, thấy được Ni Ba Nhĩ đang thở hổn hển chạy đến.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì ạ, chỉ là nhìn thấy anh ở nơi này, cho nên mới đến xem xem."
"Ừ."
"Ngọn núi phía trước xa thật đấy!" Ni Ba Nhĩ ngồi trên phiến đá tay chống cằm lẩm bẩm nói.
Như thể cậu nhóc đang thật sự suy nghĩ về một triết lý sống nào đó.
Trường An quay đầu nhìn tiểu quỷ ở bên cạnh, miệng nhỏ đô đô đã chu dài ra một đoạn, hệt một tiểu đại nhân phải nghĩ gì rất vất vả.
"Nhóc chạy lên núi làm gì? Không ở nhà làm cho tốt bài tập?"
Ni Ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh/241295/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.