Tôi cẩn thận đề cập đến những gia đình phụ cận vùng đất Vĩnh Dạ với ông chủ nhà trọ, nhưng bất ngờ là ông ấy lại biết gì nói nấy. Ông nói với tôi rằng vùng đất Vĩnh Dạ cách ngay đây ba mươi dặm, gần đó chỉ có một đống công trình có thể gọi là “nhà cửa”. Trước đây công trình kiến trúc ở đó nhiều hơn bây giờ, không biết là ai ở trong. Song hơn mười năm trước đều đã bị dỡ bỏ, hình như là chuyển nhà, chỉ còn lại một ngôi nhà hiện hữu.
“Ai mà sống ở gần vùng đất Vĩnh Dạ chứ. Ven khu đầm lầy ấy chỉ có xương trắng, lau sậy và cú đêm thôi”. Ông chủ nhà trọ bảo, “Cậu nhóc, không chừng cái nhà kia cũng đã biến thành nhà ma từ lâu rồi rồi——bác khuyên cháu cũng đừng đi”
“Cũng?” Tôi bắt được chữ này.
“Mấy ngày trước cũng có người tới, còn là mấy người tai to mặt lớn mặc áo choàng xám,” ông chủ nói, “Nói tới cũng kỳ, mới đây bác suýt là định ngừng kinh doanh đấy”
Chim giấy của tôi lượn một lúc lâu trên vùng trời Nhị thành, cuối cùng quyết định chậm rãi đáp xuống một chỗ. Tôi cẩn thận giẫm giẫm——không phải đầm lầy, là nham thạch như dự đoán.
Chỗ này đúng là chỉ có một ngôi nhà, cũng không lớn, nằm lẻ loi trong vùng đất hoang vu. Đất đai trước nhà hiện màu xanh, sau đó nước, rêu và lau sậy xuất hiện luân phiên, mờ mờ ảo ảo ẩn trong sương mù, lộ ra một vẻ đẹp hoang tàn. Ở giữa trời cao cùng với chim giấy của tôi chỉ có cú kêu. Quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-phong-du-thi-hanh/268549/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.