Cuối tháng năm, tôi thành công ngồi lên xe hồng bì (1) tới Phổ Quốc. Phổ Quốc có lệnh cấm trên không, mà xe hồng bì là phương tiên giao thông duy nhất có thể đi từ Gerundnan tới thẳng thành thứ chín của Phổ Quốc. Dạo gần đây việc xếp hàng xét duyệt ra vào biên giới đã trở nên nghiêm ngặt hơn, tôi nghĩ nếu không phải giấy chứng nhận Quân tiên phong có chút tác dụng, có lẽ bên Gerundnan không cho tôi mau lấy được vé tàu dễ vậy đâu.
Toa xe có tổng cộng mười chín khu, tôi chọn một chỗ trống ngồi xuống, nghe vỏ xe cành cạch ù ù khởi hành. Ở túi ngoài chiếc áo khoác mỏng của tôi có nhét ít tiền Phổ Quốc, trong túi để cuốn tập viết thơ, mấy viên kẹo, thêm chiếc nhẫn tôi nhặt được trong bài kiểm tra. Ống tay áo sơ mi của tôi có đính một chiếc huân chương nho nhỏ, đặt song song với một cái khuy áo không mấy nổi bật khác. Tôi còn mang theo bên người cái túi lớn để chút đồ ăn nước uống, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Tôi tìm được rất nhiều ghi chép quý giá trong thư viện của ông nội. Tuy rằng tài liệu lịch sử mấy năm gần đây trống không chưa được bổ sung thêm, nhưng những lưu trữ ngày trước của nó đã đủ để tôi có cái nhìn khái quát về Phổ Quốc.
Theo tôi thấy, nội dung của những tài liệu lịch sử này khá là phiến diện trên một vài quan điểm. Một vài tư liệu cơ bản——ví dụ như Phổ Quốc là nước láng giềng phía tây của Gerundnan, quốc thổ rộng bằng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-phong-du-thi-hanh/444201/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.