Sự nghi ngờ bất định trong mắt cậu ta dường như đã nói rõ, đề nghị này cũng chẳng phải sự ỷ lại sinh ra sau hoạn nạn. Nhưng ngữ điệu của cậu ta lại kiên quyết bất ngờ, giống như đang sợ bản thân đổi ý.
Vốn tôi định từ chối thỉnh cầu này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao sau khi rời khỏi đây, tôi cũng cần có người cùng đường có thể yểm hộ lẫn nhau, giảm đi một ít phiền phức mà thẩm tra mang đến.
“Được rồi” Tôi nói, dẫn cậu ta ra khỏi hẻm xám.
Cậu ta bảo tôi gọi mình là Lindsey, tôi kêu cậu ta gọi tôi là “Vic”. Chúng tôi đồng hành rất nhiều ngày, vẫn từ tốn hướng về phía tường thành. Càng ngày tôi càng chắc chắn rằng cậu ta trốn ra từ chỗ nào đấy mà không có kế hoạch chu toàn, thậm chí trên người cậu ta còn chẳng có lấy một xu——May mà tôi còn một ít, trừ phần chuẩn bị để mua vé xe, số còn lại vẫn có thể miễn cưỡng lấp đầy cái bụng của chúng tôi.
Mới đầu lòng cảnh giác của cậu ta rất nặng, có sự chống cự với việc người khác tặng đồ ăn cho, chỉ nắm chặt cái bánh mì tôi đưa, nhìn nó một lúc lâu. Có một khoảng tôi không nhìn cậu ta, cố gắng ăn thật chậm. Chờ tới lúc tôi quay sang thì thấy cái miệng nhỏ của cậu ta đang cắn miệt mài, tóc xõa, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Trong mấy ngày đầu Lindsey không giao lưu với tôi, duy trì một khoảng cách không xa không gần với tôi. Dù cậu ta có tới bên cạnh tôi, phần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-phong-du-thi-hanh/444206/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.