Chử Tuân và Chu Lạc chỉ ở Chiang Mai hai ngày đã lên máy bay về đảo.
Chuyến du lịch này vốn là hứng khởi bất chợt, nỗi nhớ tràn đầy khiến họ không thể khống chế bản thân, nhưng lúc này họ đã ở bên nhau, không nhất thiết phải ở ngoài nhiều, trên đảo vẫn còn rất nhiều chuyện cần họ xử lý.
Quay về Hi Đảo, Chu Lạc vẫn bận rộn như trước. Sáng sớm hai người đều âu yếm trên giường hồi lâu, sau đó Chử Tuân xuống làm bữa sáng cho anh, ăn sáng xong, Chu Lạc vốn định đi ngay, nhưng Chư Tuân lại quấn quýt không rời, đèn anh lên tường hôn suốt mười phút mới chịu thả.
Khi Chử Tuân buông anh ra, chiếc áo sơ mi vừa mặc đã bị cậu ké rách, vùng áo trước ngực cũng ướt sũng, hết cách, anh đành phải chạy lên thay chiếc khác.
Từ khi ở Chiang Mai Chử Tuân đã vô cùng bám anh, dù trước đây Chử Tuân cũng vậy, nhưng sau lần cách biệt ngắn ngủi này, Chử Tuân lại càng quấn anh hơn nữa, đến lúc đi vệ sinh cũng phải bám theo nâng chim giúp anh bằng được.
Thật ra anh rất hưởng thủ được Chử Tuân dựa dẫm, cảm giác vô cùng mỹ mãn, nhưng đồng thời anh cũng thấy Chử Tuân không bình thường. Anh nghĩ có lẽ bốn năm chia cắt trước đây đã để lại di chứng trong cậu, dù sao những ngày qua anh cũng không dễ chịu lắm, khỏi phải nói đến Chử Tuân. Bởi vậy Chu Lạc càng thêm chiều chuộng Chử Tuân, Chử Tuân muốn làm gì anh cũng vui vẻ làm theo, cơ thể anh đâu đâu cũng là dấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-taroshi/2606426/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.